“Ấy! Tên nhãi đó, không đáng gia nhắc đến!” Vệ Triệu Minh khoát tay, cười nói: “Chỉ là người thành phố H đến, không phải người ở Đế Kinh, lại vô cùng cuồng vọng, còn không thèm để tôi vào mắt nữa kìa!” Vệ Triệu Minh nói xong lại chỉ về phía không xa, rồi bĩu môi nói.
“Ấy! Chu công tử, ngài nhìn bên kia kìa, thấy chưa? Chính là tên mặt trắng nhỏ đỏ, dáng dấp khá đẹp trai, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, bản lãnh thì chẳng có, chỉ được cái may mắn!”
Trong lòng ông ta đang tính toán, tên nhãi kia rất cuồng vọng, lại không biết thân phận của Chu công tử, nên chắc chắn sẽ đắc tội với Chu công tử, đây là tình cảnh ông muốn được nhìn thấy.
Tên nhãi kia không phải rất vênh váo, rất ngông cuồng sao!
Để xem sau khi tên này biết thân phận của Chu công tử thì có giật mình hay không, đến khi đó, biểu cảm đó nhất định là rất đặc sắc.
Chu công tử cũng nhìn theo về phía đó, khi nhìn thấy người thanh niên ở cách đó không xa thì anh ta không khỏi giật mình, chỉ cảm thấy gương mặt này khá quen thuộc, hình như đã gặp qua ở nơi nào.
Lúc này, Giang Thiên Hoa cũng tiến lên chào hỏi: “Chu công tử!” Rồi lại vẫy tay với con trai mình ở cách đó không xa, ra hiệu con trai qua bên này.
Giang thiếu đi về phía bên này, cất tiếng chào hỏi: “Chu công tử!”
Diệp Mặc cũng đi theo, mỉm cười, cất tiếng chào hỏi: “Chu công tử” Rồi lại vươn một bàn tay ra.
Mấy người bên cạnh thấy thế thì sắc mặt hơi thay đổi.
Thái độ của Diệp Mặc quá lạnh nhạt và cao ngạo, đối phương chính là Chu công tử đấy! Không thấy mấy nhân vật như ông chủ Vệ và ông chủ Giang đều phải khách khí, nhiệt tình chào hỏi sao! Một người trẻ tuổi mà dám vênh váo như thế à!
Sắc mặt Giang Thiên Hoa cũng hơi đổi, ông ta cũng hơi gấp.
Mà Vệ Triệu Minh kia thì lại cười.
Tên nhãi này, quả nhiên vẫn cuồng vọng như những gì ông ta đoán, coi như tên nhãi này không biết thân phận của Chu công tử, thì cũng phải nhận ra khi nhìn thái độ của ông chủ Giang chứ, nhưng tên này quá vênh váo, quá cuồng vọng, hoàn toàn không để ai vào mắt!
Lần này, chắc chắn Chu công tử sẽ tức giận rồi!
Tên nhãi này là ai, sao có thể so sánh với nhân vật như Chu công tử chứ!
Đừng thấy tên nhãi này có chút tiền.
Nhưng luận địa vị, thì Chu công tử chính là trời, còn tên này chỉ là ngọn cỏ ven đường mà thôi.
Vương Kiều Kiều ở bên cạnh Vệ Triệu Minh cũng nhướn mày, cũng rất vui sướng.
Họ Diệp này quá ngu, không có chút ánh mắt nào, đắc tội với Chu công tử thì xong đời là cái chắc.
Nội tâm của cô ta vẫn luôn rất phức tạp, vừa yêu lại vừa hận, nhưng nhìn thấy họ Diệp ăn chút đầu khổ, thì trong lòng cô ta lại thấy rất hưng phấn, rất thoải mái.
“Cậu làm gì! Cậu có biết lễ phép là gì không?” Vệ Triệu Minh quát to, rồi lại quay sang nói với Chu công tử, “Ngài xem ngài xem, tên nhãi này quá cuồng vọng! Ngay cả Chu công tử ngài mà cũng không đặt vào mắt rồi!”
Ông nói xong thì lại có chút chờ mong, chờ mong Chu công tử nổi trận lôi đình, ít nhất thì cũng sẽ răn dạy vài câu, rồi ghi hận tên ranh này, như vậy thì ông ta mới vui vẻ.
Nhưng đợi một lát mà cũng không thấy Chu công tử có phản ứng gì.
Ông ta lập tức buồn bực, ngước mắt lên xem thì liền hơi run lên.
Giờ phút này, Chu công tử đang sững sờ tại chỗ, trong đôi mắt hơi mở to kia lại có chút mê mang, mày nhíu chặt, giống như đang cố gắng suy tư thứ gì đó. . .
Đột nhiên, Chu công tử a một tiếng, giống như đã nhớ ra thứ gì, sắc mặt liền thay đổi, lộ ra vài phần xấu hổ.
“Thì ra là ông chủ Diệp! Đã lâu không gặp!”
Một giây sau, dưới ánh mắt khiếp sợ và kinh ngạc của người ở bốn phía và Vệ Triệu Minh, vị Chu công tử kia cười ha ha một tiếng, rồi vội vàng vươn tay ra bắt tay với đối phương, biểu cảm kia rõ ràng là vô cùng khách khí và nhiệt tình.
Vệ Triệu Minh há hốc miệng, lại sợ ngây người.
Từng khuôn mặt ở bốn phía đều tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ và khó hiểu.
Tại sao Chu công tử lại khách khí với ông chủ Diệp trẻ tuổi này như vậy?
Ban nãy, khi Chu công tử đối mặt với ông chủ Vệ, ông chủ Giang, và rất nhiều khách mời kia đều không khách khí như vậy mà?
Giang Thiên Hoa quay cái đầu cứng ngắc của mình, nhìn Chu công tử một chút, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai kia một chút, tâm thần không khỏi thấy hoảng hốt, người trẻ tuổi này không có lai lịch gì mới đúng chứ! Ông ta đã nghe ngóng rồi mà.
Coi như có chút bối cảnh ở thành phố H, thì cũng không đến mức để một nhân vật như Chu công tử nhiệt tình và khách khí như thế chứ.
Diệp Mặc mỉm cười ung dung, bắt tay với đối phương rồi lại buông ra, xem như chào hỏi xong thì hắn lại lùi về sau, trở lại bên cạnh Giang thiếu.
Lúc này, rốt cuộc Vệ Triệu Minh cũng lấy lại tinh thần, hai mắt trợn trừng, kêu lên sợ hãi.
“Chu công tử, tên đó . . . tên đó. . .tên đó. . .”
Ông ta thật sự không thể tin nổi.
“Khục!”
Chu công tử lúng túng cúi đầu xuống mà ho một tiếng, anh ta còn tưởng rằng, thật sự là một tên nhãi vô tri, không biết trời cao đất rộng nào đó, nào ngờ lại chính là tên này!
Đúng là tên này cũng có vốn liếng và thực lực để làm như vậy!
Ai bảo người ta có chỗ dựa lợi hại chứ! Ngay cả anh ta cũng không thể trêu vào, cũng không dám trêu vào!
“Ông chủ Vệ, tôi khuyên ông một câu, đừng trêu chọc người này, ông không thể trêu vào đâu, ngay cả tôi cũng không dám trêu vào người ở sau lưng anh ta đâu!” Anh ta nhìn về phía ông chủ Vệ, nhỏ giọng khuyên răn một câu, thần sắc lại hơi hậm hực.