Vệ Triệu Minh ngây người, mặt đầy hoảng hốt.
Tên nhãi này cũng có chỗ dựa?
Hơn nữa, lại còn là một nhân vật đến cả Chu công tử cũng e ngại?
Vậy thì phải nhân vật đáng sợ đến mức nào chứ!
Hít!
Ông ta hít một hơi khí lạnh, hai mắt trợn trừng trừng, vạn phần kinh hãi.
Đồng thời, ông ta lại càng ghen tỵ hơn.
Đến cả một nhân vật như Chu công tử mà ông ta còn không trèo lên nổi, thế mà tên nhãi này lại leo lên được một nhân vật còn ghê gớm hơn cả Chu công tử!
Trước đó, ông ta còn cười trên nỗi đau của người khác, còn cảm thấy tên nhãi này chắc chắn sẽ xui xẻo, nhưng xem ra nguyệt vọng này cũng phải thất bại rồi, tên nhãi này có chỗ dựa cứng như vậy, thì ai có thể làm gì chứ.
Tên nhãi này, cũng không phải không có chút bản lãnh nào, ít ra thì bản lĩnh lôi kéo quan hệ cũng mạnh hơn ông ta nhiều, cũng coi như là người thông minh!
Vương Kiều Kiều ở bên cạnh cũng thấy rất kinh hãi.
Họ Diệp này, lại có chỗ dựa khủng bố như vậy sao?
Chẳng trách Kim Bảo Quý cũng xong đời trong tay họ Diệp này!
Giang Thiên Hoa nghe thấy thế thì tâm thần không khỏi rung động mạnh, trên mặt cũng hiện lên một vệt kinh sợ, ông ta cũng nhìn lầm, có thể nhà Tiểu Diệp này không có bối cảnh thần bí gì, nhưng lại có một chỗ dựa vô cùng lợi hại, ngay cả Chu công tử cũng phải kiêng k!
Tiểu Diệp này, đúng là không tầm thường nha!
Chốc lát, ông ta liền thở sâu, kiềm chế tâm trạng của mình, lại nhìn về phía người thanh niên kia với ánh mắt nóng bỏng hơn vài phần.
Sau này, phải bảo con trai chơi với Tiểu Diệp nhiều hơn, nhất định phải làm thân với người này!
Vệ Triệu Minh lấy lại tinh thần, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Chu công tử, chỗ dựa mà ngài nói là. . .?”
“Khục!” Chu công tử nhất thời khụ khụ vài cái, lại cười ha hả, nói: “Chuyện này, tôi không tiện nói, ông chủ Vệ, ông không nên biết thì tốt hơn! Có vài chuyện, không phải người như ông có thể nghe ngóng đâu!”
Trong lòng anh ta thì thầm mắng một tiếng.
Tôi dám nói sao?
Lúc trước, Tư Tuyền đã nói rồi, tên này chính là người của nàng, đến bây giờ anh ta vẫn chưa rõ lời này là có ý gì, thật sự không dám nói lung tung, anh ta cũngkhôngo muốn vì vậy mà đắc tội với người khác.
Sau khi nghe xong, Vệ Triệu Minh liền biến sắc, lộ ra vài phần sợ hãi, cuống quít cười làm lành nói: “Là tôi đường đột, không nên hỏi không nên hỏi!”
“Vậy mới đúng!”
Chu công tử cười ha ha, vỗ vai ông ta một cái, ánh mắt lại liếc nhìn người thanh niên đẹp trai kia để quan sát cẩn thận một phen, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục.
Anh ta càng phát giác ra, Tư Tuyền chính là có ý đó, dù sao tên này cũng quá đẹp trai, với lại, cũng cơ tư cách đó, dù sao thì sinh vật Thần Châu cũng có hi vọng trùng kích giá trị thị trường ngàn tỷ.
Loại tuổi trẻ tuấn kiệt này, đúng là có tư cách nhập vào mắt nhà họ Kỷ!
Đương nhiên, cũng chỉ là có tư cách mà thôi, dù sao cũng không phải là người cùng một đường!
Được rồi, vẫn là không nhúng vào thì hơn, cũng không nên lắm miệng, chẳng may nói ra, lại truyền vào tai chú Kỷ thì chú Kỷ sẽ tìm anh ta để tra hỏi, vậy thì xong đời, chú Kỷ cực kỳ sủng ái Tư Tuyền, cho nên mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ hỏi!
“Anh Diệp, trâu nha!” Giang thiếu chỉ mỉm cười, chứ cũng không hỏi nhiều.
Lần đầu tiên gặp mặt, Giang thiếu đã cảm thấy anh Diệp này có lai lịch bất phàm, là một công tử trong gia tộc cực kỳ giàu có nhưng lại kín tiếng nào đó, có lẽ còn có lai lịch thần bí gì đó, giờ phút này, anh ta lại càng chắc chắn quan điểm của mình hơn.
Một lát sau, Giang Thiên Hoa đi qua, lại sắp xếp chỗ ngồi một lần nữa.
“Tiểu Diệp, nào nào nào, lát nữa cháu ngồi ở trên kia nhé! Ấy, đừng từ chối! Cháu không ngồi đó thì ai dám ngồi chứ, Chu công tử, ngài nói có đúng không, cháu xem, Chu công tử cũng nói như vậy rồi!”
Ông vốn cũng rất coi trọng người trẻ tuổi này, nên cũng đã sắp xếp một vị trí khá tốt, nhưng bây giờ thì vị trí đó đã không thích hợp nữa rồi, cho nên phải đổi ra chỗ tốt nhất, vị trí bắt mắt nhất toàn trường, chính là ngồi cạnh vị Chu công tử này mới được.
“Được rồi!” Diệp Mặc từ chối không thành, liền đồng ý.
Giang Thiên Hoa vừa dẫn đường, vừa nhiệt tình cười nói: “Lát nữa sẽ có một vài món đồ nhỏ được mang ra đấu giá, cháu thích cái nào thì cứ mua nhé, tiền đấu giá sẽ được mang đi làm từ thiện, còn có chương trình quyên tiền ái tâm . . .”
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Quyên tiền ái tâm?”
Giang Thiên Hoa cười nói: “Ừ! Cháu tùy tiện quyên ít tiền là được, thứ này cũng không bắt được, ai muốn quyên thì quyên thôi, bình thường thì đều quyên vài trăm ngàn thôi, như ông chủ Vệ đây thì quyên tương đối nhiều, mỗi lần đều là 10 triệu!”
Diệp Mặc thì thào: “10 triệu à. . .”
Vệ Triệu Minh ở một bên lập tức vênh mặt lên, lộ ra vài phần đắc ý.
Mỗi lần tham gia loại hoạt động từ thiện này thì ông ta đều là người quyên nhiều tiền rất, bình thường cũng rất hay quyên góp, tính ra thì tổng cộng cũng phải 500 600 triệu là ít, tên nhãi này, sao có thể so được với ông ta chứ!