Giang Thiên Hoa nói: “Đúng vậy! Ông chủ Vệ vẫn luôn thích làm từ thiện, thường xuyên quyên tiền, đúng là rất hào phóng!”
Thoáng chốc, trong đám người đi theo liền vang lên vài tiếng nịnh nọt.
“Ông chủ Vệ, chính là một người hảo tâm. . .”
“Nào có nào có! Quá khen rồi!” Vệ Triệu Minh cười ha ha một tiếng, giọng điệu rất khiêm tốn, nhưng mặt mày hớn hở, trong lòng thì càng đắc ý hơn.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt ông ta cứng đờ khi nghe thấy tên nhãi kia mở miệng nói: “Ông chủ Vệ có nhiều tiền như vậy, tài sản vài chục tỷ mà mỗi lần quyên 10 triệu thì cũng không nhiều mà! Hơi ít thì đúng!”
Lời này vừa dứt, bầu không khí bốn phía cũng cứng đờ lại, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều rất ngạc nhiên.
Mỗi lần quyên 10 triệu, vậy còn không nhiều sao?
Nói thật thì đã là rất khá rồi, có rất nhiều kẻ giàu có vắt cổ chày ra nước, mỗi lần chỉ quyên vài trăm ngàn, còn không bằng tiền một bữa cơm bọn họ ăn.
Đến cả Giang Thiên Hoa thì sắc mặt cũng hơi cứng đờ, không biết nói tiếp thế nào.
Tiểu Diệp này lại bắt đầu chống đối ông chủ Vệ rồi, đây không phải là làm xấu mặt ông chủ Vệ sao!
Khuôn mặt Vệ Triệu Minh đỏ lên, quát nhẹ: “Cậu. . .cậu có thể quyên bao nhiêu tiền?”
Ông ta cũng không tin, tên nhãi này có thể quyên được bao nhiêu tiền, cùng lắm thì cũng chỉ như ông ta mà thôi.
“Cũng không nhiều, chỉ 1 tỷ thôi!’ Diệp Mặc quay đầu nhìn Vệ Triệu Minh, cười nói: “Không biết ông chủ Vệ có hài lòng với con số này không?”
“Bao. . .bao nhiêu?”
Vệ Triệu Minh khẽ giật mình, hoàn toàn không dám tin vào tai của mình.
Bốn phía cũng yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.
Từng gương mặt đều là vô cùng ngốc trệ.
Bọn họ cũng có chút mê mang, mờ mịt, cũng bị con số này hù dọa, cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Một. . .một tỷ á?
Nói đùa à!
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy kẻ có tiền nào hào phòng như vậy, chỉ tham gia một bữa tiệc từ thiện mà đã quyên một tỷ rồi, đây chính là một tỷ đấy, không phải vài triệu, vài chục triệu đâu!
Giang Thiên Hoa cũng ngẩn ngơ một lúc lâu, ông cũng không dám tin tưởng, cũng tưởng rằng người trẻ tuổi này đang nói đùa.
“Cháu. . .cháu . . . cháu nói thật chứ?”
Diệp Mặc mỉm cười, thản nhiên nói: “Đương nhiên, một tỷ cũng không nhiều mà, cháu cần gì phải nói đùa!”
Ừng ực!
Giang Thiên Hoa cố gắng nuốt ngụm nước bọt xuống, rồi lại cười khổ một tiếng.
Một tỷ còn không nhiều?
Người trẻ tuổi này, khẩu khí cũng quá lớn rồi!
Có điều, với thân phận của cậu ta mà dám nói như vậy, thì chắc chắn là có thực lực đó, không có gì phải nghi ngờ cả.
“Vậy thì tốt quá! Cháu yên tâm, số tiền này nhất định sẽ được dùng vào đúng chỗ, cháu cũng có thể giám sát hướng đi của số tiền này! Cháu cứ yên tâm, chú Giang của cháu vẫn còn có chút uy tín mà, nào nào, mau ngồi đi!” Giang Thiên Hoa nhếch miệng cười một tiếng, lại càng nhiệt tình hơn, nụ cười kia đều hơi nịnh nọt và ân cần rồi.
Trong phòng, lại là một mảnh xôn xao, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào chỗ kia, trên mặt tràn đầy vẻ sốt ruột và kích động.
“Vị ông chủ Diệp này quá hào phóng rồi!”
“Đúng vậy nha! Một tỷ! Quá kinh người! Rốt cuộc người này có lai lịch gì? Nhìn tuổi tác thì cũng chỉ mới hơn 20 mà thôi!”
“Các người không biết đúng không! Vị ông chủ Diệp này là ông chủ của sinh vật Thần Châu, rất giàu, còn là đối tác cấp cao của Thanh Sam nữa! Mọi người không thấy, ngay cả Chu công tử cũng rất khách khí với người ta à! Bối cảnh của người ta cực kỳ cứng đấy!”
Vị ông chủ Diệp này có thực lực mạnh mẽ, bối cảnh thần bí, khiến cho bọn họ vô cùng tò mò!
Giờ phút này, đến cả vị Chu công tử kia cũng bị danh tiếng của vị này ép xuống.
Vệ Triệu Minh nhìn thấy cảnh này thì rất hậm hực, trong lòng rất tức giận, nhưng lại không tiện phát tác.
Đúng là người ta đã quyên góp nhiều tiền hơn ông ta, trừ phi ông ta có thể quyên góp nhiều hơn, hoặc là cũng móc 1 tỷ ra!
Nhưng mà ông ta nào nỡ chứ, bình thường móc ít tiền kiếm cái danh tốt là được, chứ bảo ông ta móc nhiều tiền như vậy thì quá bắng cắt da cắt thịt của ông ta, ông ta không nỡ, mà cũng không ngu!
Vệ Triệu Minh lại cười nhạo: “Tên nhãi này quá ngu! Tùy tiện quyên ít tiền là được rồi, lại cứ phải giả vờ giả vịt cơ!”
Vương Kiều Kiều lấy lại tinh thần, phụ họa theo: “Đúng đúng! Một tỷ, mua cái gì chả được, sao phải quyên nhiều như vậy chứ!”
Ánh mắt của cô ta hơi khác thường, trong lòng lại rất là khó chịu.
Cô ta còn đang định xem tên này xui xẻo, nào ngờ người ta lại có bối cảnh cứng đến mức cả Chu công tử cũng phải khách khí, hiện giờ lại hào phóng quyên một tỷ, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.
“Phá của!” Vệ Triệu Minh cũng thì thầm một tiếng, rồi không nhìn nữa.
Vừa nhìn tên nhãi này là ông ta đã thấy phiền, thấy tức giận rồi.
Một lát sau, bữa tiệc bắt đầu, ông ta chỉ cắm đầu uống rượu chứ không đi đấu giá, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía bên kia, tâm trạng khá là bực bội, nhưng cũng không ai để ý đến ông ta, trong mắt tất cả mọi người đều chỉ có tên nhãi kia thôi!