Tiệc rượu kết thúc, khi trở lại xe, Vệ Triệu Minh liền mắng to một tiếng.
“Mẹ kiếp!”
Tối nay, thật sự là quá khó chịu.
Vệ Triệu Minh ông ta đã bao giờ bị một tên ranh con làm nhục như vậy chứ!
Trên đường trở về, ông ta vẫn cứ hùng hùng hổ hổ, khuôn mặt hơi đỏ lên, giống như đã hơi say.
Trở lại biệt thự, Vương Kiều Kiều liền đỡ ông ta xuống xe, đi vào nhà.
“Honey, chậm một chút!”
Đi vào phòng ngủ, Vệ Triệu Minh liền xông lên, gặm lung tung giống như heo ủi cải trắng.
“Honey, em đi tắm trước!”
Vương Kiều Kiều mỉm cười, cô ta che giấu vẻ chán ghét của mình rất tốt, dù sao cũng đã quen thuộc rồi, Kim Bảo Quý trước kia cũng chẳng tốt hơn là bao, lại còn càng biết thái và thô lỗ hơn ông chủ Vệ này nhiều.
“Tắm cái gì! Không cần!”
Vệ Triệu Minh đang hưng phấn thì đâu có chịu, ông ta nghiêng người, bỗng nhiên, lại không có động tĩnh gì nữa.
Sắc mặt ông ta cũng cứng đờ, mặt mũi đang tràn đầy hưng phẫn, bỗng nhiên trở nên vô cùng ảo não, tiếp đó lại thành hậm hực.
“Rõ ràng. . .vẫn đang tốt mà, chắc là do hôm nay uống nhiều quá, anh đi tắm trước, em qua phòng bên tắm đi! Hôm nay ngủ sớm một chút!”
Vệ Triệu Minh thì thào vài câu, rồi cúi đầu ủ rũ, khi đi về phía phòng tắm thì mặt già đã đỏ lên.
“Honey, không có chuyện gì!” Vương Kiều Kiều mỉm cười, an ủi một tiếng, lại đứng dậy, sửa sang lại chiếc váy đỏ xốc xếch, chờ người đi vào phòng tắm, thì cô ta mới thu lại nụ cười trên gương mặt vũ mị và diễm lệ.
Ông chủ Vệ này vẫn luôn không dùng được, tuổi tác cao, cộng thêm chuyện trước kia không biết tiết ché, nên đâu còn làm ăn được gì, nhưng hết lần này đến lần khác lại có nhu câu rất cao, nhưng lần nào cũng chỉ gặm gặm quanh người cô ta chứ chẳng làm ăn được gì cả.
Cộc cộc!
Vương Kiều Kiều quay người, rời khỏi phòng ngủ, đi đến căn phòng bên cạnh.
Đi đến trước gương, cô ta bắt đầu thưởng thức cơ thể của mình, ngón tay ngọc mảnh khảnh lướt nhẹ qua gương mặt, mơn trớn cái cổ trắng, lại lướt xẹt qua những ngọn núi kia, rồi xoa nhẹ đôi đùi ngọc thon dài.
Cô ta đứng trước gương, ngắm nhìn đôi mắt mị hoặc của mình.
Bỗng nhiên, cô ta lại nhớ đến gương mặt đẹp mê người kia.
Những thứ không có được, luôn luôn khiến cho người ta nhớ mãi không quên.
Vương Kiều Kiều cúi người cởi giày cao gót, lại buộc mái tóc lên, đưa tay ra sau, kéo nhẹ một cái, chiếc váy đỏ lập tức từ từ trượt xuống, để lộ ra những đường cong xinh đẹp.
Tuy thân thể của cô ta không hoàn mỹ, nhưng vẫn rất gợi cảm, dung nhan cũng cực kỳ diễm lệ, cộng thêm một loại khí chất rất diễm tục, nên vẫn có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Tay ngọc lại vươn ra sau, nhẹ nhàng vặn một cái, lập tức bung ra, liền đi chân đất về phía phòng tắm.
Cặp đùi đẹp thon dài di chuyển, dáng người thướt tha chập chờn, hai bên mông to lớn lại sung mãn, nhẹ nhàng đong đưa, hết sức mê người.
Nửa tiếng sau, cô ta mới rời khỏi phòng tắm, choàng khăn đi về phòng ngủ.
Vệ Triệu Minh đang nằm trên giường xem tivi.
“Nhất Luân vừa gọi điện cho anh, nói là mấy hôm nữa sẽ đến Đế Kinh!” Vệ Triệu Minh nhìn thấy Vương Kiều Kiều thì vẫy tay ra hiệu cô ta đi qua, rồi thuận miệng nói: “Trong mấy đứa con trai của anh, thì Nhất Luân là đứa có bản lĩnh nhất, đám còn lại thì chẳng đâu vào đâu!”
Vương Kiều Kiều giật mình, trong mắt lóe lên một tia dị dạng.
Tất nhiên cô ta biết đứa con trai này của ông chủ Vệ, nhưng mà, hình như người này không tôn kính cô ta lắm, luôn có vài hành động mạo phạm, trái lại thì dáng vẻ của người này cũng hơi đẹp trai, hoàn toàn không giống ông chủ Vệ chút nào.
“Anh chuẩn bị đem chuyện bệnh viện cho Nhất Luân quản lý, tương lai kế thừa tập đoàn Vân Bang cũng dễ hơn!”
“Ừm!” Vương Kiều Kiều lên tiếng, đi qua, ngồi xuống bên giường.
Ông chủ Vệ có rất nhiều sản nghiệm, ban đầu thì làm giày và trang phục, sau khi giàu lên thì chuyển sang ngành điện tử, sau này lại chen vào ngành y tế cùng với mấy người bạn, chỉ có điều, danh tiếng bệnh viện cũng không tốt lắm.
“Đừng thấy tên nhãi kia bây giờ phong quang mà lầm, chỉ là có chút may mắn, cộng thêm có chỗ dựa lợi hại thôi! Chờ đến khi chỗ dựa đổ, thì tên này xong đời là cái chắc!”
Trò chuyện được một lát, ông chủ Vệ lại nhắc đến tên nhãi kia, hiển nhiên là vẫn còn tức giận.
Ông ta mắng một trận thì thấy mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
……
Diệp Mặc trở lại Lệ Cung Uyển, vừa chuẩn bị xong, chưa live stream được bao lâu, thì hắn liền hơi giật mình, lại nghe thấy âm thanh đã lâu không xuất hiện của hệ thống.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, hệ thống phát động nhiệm vụ thăng cấp: Để tập đoàn Vân Bang phá sản, thời hạn ba tháng, có thể nhận được một phần thưởng chỉ định.]
Sau khi nghe xong, Diệp Mặc liền nhíu mày.
Đây đúng là quá trùng hợp!
Lúc trước, Kim Bảo Quý cũng mang lại cho hắn một nhiệm vụ thăng cấp, hiện giờ, ông chủ Vệ này cho hắn một cái, hai người bọn họ có một điểm chung, cả hai đều là người đàn ông bên cạnh Vương Kiều Kiều.
“Ba tháng à, khó quá nhỉ!”
Diệp Mặc hơi cau mày trầm ngâm.
Để một tập đoàn có giá trị vài chục tỷ phá sản, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản!
Độ khó của nhiệm vụ này, cũng hơi cao rồi!