Rất nhanh, Diệp Mặc đã chú ý đến chỗ khác biệt của nhiệm vụ này.
“Phần thưởng chỉ định?”
Trước kia đều là ban thưởng ngẫu nhiên, nhưng lần này, lại là phần thưởng chỉ định, cũng không biết khác nhau thế nào.
Một lát sau, hắn lấy lại tinh thần, tiếp tục live stream.
Chờ lát nữa kết thúc live stream, mới suy nghĩ xem nên làm gì để hoàn thành nhiệm vụ này.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc làm bữa sáng, chờ hai người Ngọc Tình dậy thì hắn mới đi đến tư bản Thanh Sam.
Trầm Đông Bằng rót trà ngon, ngồi xuống, vừa nghe thấy Diệp Mặc hỏi chuyện của Vân Bang thì không khỏi sửng sốt một chút.
“Tập đoàn Vân Bang?”
Tất nhiên ông ta biết Vân Bang này, ông ta còn quen biết cả vị ông chủ Vệ kia nữa kìa.
Trầm Đông Bằng buồn bực hỏi: “Vân Bang thì sao?”
Cậu em Diệp bỗng nhiên nhắc đến, chắc chắn là có chuyện!
“À! Tối hôm qua tôi đi tham gia dạ yến từ thiện của tập đoàn Thiên Hoa, rồi gặp gỡ vị ông chủ Vệ của Vân Bang ở đó, còn xảy ra vài chuyện không vui!” Diệp Mặc nói xong thì nâng chén trà lên hít hà, lại khen một tiếng trà ngon.
Trầm Đông Bằng kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy?”
Có vẻ như vị ông chủ Vệ kia đã đắc tội với cậu em Diệp rồi nhỉ!
Có điều, ông chủ Vệ kia cũng lớn tuổi rồi, lại không hợp với mấy người trẻ tuổi lắm, nên có mâu thuẫn cũng là chuyện dễ hiểu, có rất nhiều đại gia của thế hệ trước đều có tính cách rất thối.
Nhưng chắc cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi, chứ không có gì to tát, không thể nào to hơn chuyện của ông anh Ngô kia được.
Nhắc đến ông anh Ngô này thì đúng thật là xui xẻo, bởi vì một chuyện nhỏ mà lại phải bồi thường hơn 300 triệu, coi như của đi thay người.
Diệp Mặc nhấp một ngụm trà, cười nói: “Cũng không phải tôi chủ động trêu chọc ông ta mà!”
“Cũng đúng!” Trầm Đông Bằng mỉm cười, ông ta cũng khá hiểu tính tình của cậu em Diệp này, bình thường sẽ không chủ động trêu chọc người khác, khẳng định là vấn đề bên phía ông chủ Vệ kia, “Vậy. . .cậu em Diệp, vậy ý của cậu là. . .?”
Ông ta cho rằng, chắc là cậu em Diệp lại muốn dạy dỗ Vân Bang một chút, để cho ông chủ Vệ kia thua lỗ ít tiền thôi.
Diệp Mặc cười tủm tỉm nói: “Tôi muốn. . . tập đoàn Vân Bang phá sản!”
“À! Phá sản à!” Trầm Đông Bằng vô thức gật gù vài cái, khoan thai nâng chén trà lên mà nhấp một ngụm.
Sau đó, ông ta mới ý thức được không đúng, sắc mặt lập tức cứng đờ, hai mắt cũng mở to, tiếp đó lại kêu lên sợ hãi: “Cái. . .cái gì cơ? Cậu em Diệp, cậu. . .cậu vừa nói gì cơ?”
Hai tay ông ta run lên vài cái, nước trà cũng bắn ra ngoài.
Diệp Mặc nhìn qua Trầm Đông Bằng, dửng dưng nói: “Tôi muốn. . . Tập đoàn Vân Bang phá sản!”
Sau khi Trầm Đông Bằng nghe xong thì há to miệng, cứng đờ tại chỗ, cạn lời nữa ngày.
Cậu em Diệp vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
Cậu ấy có biết mình đang nói cái gì không?
Đây chính là một tập đoàn vài chục tỷ đấy! Chứ không phải mấy công ty nhỏ, cũng không phải là người đầu tư như ông anh Ngô kia đâu, ông chủ Vệ người ta có rất nhiều sản nghiệp, quan hệ cũng rất cứng.
Muốn để tập đoàn Vân Bang phá sản, căn bản là không có khả năng!
“Không có khả năng! Cái này không thể đâu! Cậu em Diệp, cậu đừng nói đùa nữa!” Ông ta đặt chén trà xuống, cười gượng một tiếng, lại rút khăn giấy ra để lau ống quần bị nước trà hắt vào.
Diệp Mặc cười nói: “Ông thấy tôi giống như đang đùa sao? Tôi có quyết định như vậy, còn về phần làm được hay không, thì lại là một chuyện khác!”
Trầm Đông Bằng ngẩng đầu, ngạc nhiên nửa ngày rồi lại cười gượng.
Cậu em Diệp, là đang nói thật?
Đến cùng thì ông chủ Vệ kia đã làm cái gì, mà khiến cho một người hiền lành như cậu em Diệp sinh ra một ý nghĩ điên cuồng như vậy chứ!
“Hôm nay, tôi đến đây là để hỏi thăm một số chuyện của Vân Bang, hỏi thăm tình hình và tài vụ của bọn họ. . .tóm lại, càng kỹ càng càng tốt!”
Diệp Mặc nghiêm mặt nói: “Có những tình báo này, thì tôi sẽ bắt đầu suy nghĩ xem nên ra tay từ đâu!”
“Chuyện này. . .” Trầm Đông Bằng lại cười khổ, “Cậu em Diệp, không phải tôi nói chứ, ý nghĩ này của cậu có hơi không thực tế rồi, nếu chỉ đả kích Vân Bang thì còn có thể làm được, nhưng để bọn họ phá sạn, thì như nằm mơ giữa ban ngày vậy!”
Loại công ty có giá trị vài chục tỷ như thế này.
Ở trong mỗi ngành nghề, thì hầu như nó đều có địa vị và sức ảnh hưởng nhất định, trừ phi nội bộ công ty có vấn đề, không cách nào vãn hồi, lúc này mới sẽ có thể phá sản, bằng không thì căn bản là không có khả năng.
Diệp Mặc cười nói: “Thử một chút thôi!”
Độ khó của nhiệm vụ này khá cao, mà bây giờ hắn cũng không có biện pháp gì tốt hơn, nhưng vẫn phải thử một chút.
“Được rồi! Lát nữa tôi sẽ tìm vài người bạn để hỏi thăm một chút, rồi sẽ làm một báo cáo cho cậu, tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi!” Trầm Đông Bằng bất đắc dĩ gật đầu.
“Được!”
“Cậu em Diệp này, ông chủ Vệ kia cũng đà làm giàu vài chục năm rồi, vốn liếng rất dày, mà có thể làm lớn như vậy thì bản lãnh và các mối quan hệ cũng không hề kém đâu, bạn bè cũng rất nhiều, không dễ đối phó đâu!”
“Tôi biết!”
Uống xong chén trà thì Diệp Mặc mới rời đi.