Diệp Mặc đi Thần Châu, rồi lại đâm đầu vào trong phòng nghiên cứu.
Chạng vạng tối, Trầm Đông Bằng đến đây một chuyến, đưa cho Diệp Mặc một bản báo cáo, trên này là các tình báo về tập đoàn Vân Bang.
Diệp Mặc lật xem một chút thì thấy hơi ngạc nhiên.
“Giàu, quần áo, điện tử 3c, máy móc, còn có cả y tế. . .”
Tập đoàn Vân Bang này có nghiệp vụ rất rộng, liên quan đến tận mười ngành nghề khác nhau, giàu và quần áo là nghề cũ, nhưng bây giờ quy mô lại không lớn, trái lại thì quô mô trên phương diện điện tử và y tế lại là lớn nhất.
Điện tử thì có hơi giống Đông Đằng, bọn họ cũng làm linh kiện rồi cung ứng cho các nhãn hiệu khác, công xưởng nằm ở thành phố Thâm Thị.
Còn về phần y tế, thì bọn họ có một chuỗi bệnh viện tư nhân, nhưng đa số đều là bệnh viện lừa tiền chữa bệnh kín của đàn ông, và một số bệnh viện thẩm mỹ, tuy danh tiếng không tốt đẹp gì, nhưng vẫn rất kiếm tiền!
Diệp Mặc xem báo cáo xong thì nhíu chặt mày.
Hắn xem kỹ phương diện tài vụ rồi, không có gì để chen tay vào cả, không có chút vấn đề nào, trong lúc nhất thời, hắn không tìm thấy chỗ để ra tay.
Nếu tài vụ đã không có vấn đề, vậy hắn đành phải nghiên cứu con người.
“Vệ Nhất Luân. . .Thẩm mỹ viện Vân Bang. . .”
Vị Vệ Triệu Minh kia có không ít con cái, có năm người đang ở tuổi thanh niên, tất cả đều có chức vụ trong tập đoàn Vân Bang, mà Vệ Nhất Luân này là người có chức vụ cao nhất trong đó, chắc hẳn cũng là đứa con trai Vệ Triệu Minh coi trọng nhất.
“Phải điều tra và nghiên cứu thật kỹ mấy đứa con trai này của ông ta mới được!”
Diệp Mặc trầm tư rất lâu, cảm thấy điểm đột phá lớn nhất là mấy tên con trai của ông chủ Vệ, nhất là Vệ Nhất Luân này sắp sửa tiếp quản toàn bộ các bệnh viện của Vân Bang!
Người này, có thể trở thành điểm đột phá.
Rất nhanh, Diệp Mặc đã có vài suy nghĩ, hắn liền cầm điện thoại di động lên gọi vài cuộc.
Sau đó, liền về nhà nấu cơm.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Hôm nay, một chiếc máy bay từ phương nam hạ cánh xuống sân bay Đế Kinh.
Khoang hạng nhất, một người thanh niên có thân hình cao to đứng dậy, cầm lấy áo khoác ở bên cạnh mặc vào.
Cơ thể của người này khá đẹp, đường cong cơ bắp rõ ràng, gương mặt cũng khá đẹp trai, uy vũ và tuấn lãng.
Anh ta giơ cổ tay lên, nhìn vào chiếc đồng hồ Richard Miller RM056 đắt đỏ trên đó, liền mỉm cười nói: “Rất đúng giờ!”
Sau đó, liền đi ra ngoài dưới ánh mắt nóng bỏng của mấy nữ tiếp viên hàng không.
Khi đi qua người họ, anh ta còn dừng lại, liếc mắt đưa tình mấy mấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đáng yêu ở cửa.
Ánh mắt nóng bỏng của anh ta dò xét qua những đường cong bay bổng của nữ tiếp viên hàng không mà không thèm che giấu chút nào.
Khi đi ra khỏi máy bay, anh ta mới thì thầm một tiếng.
“Nữ tiếp viên hàng không của Thần Tinh có chất lượng không tồi nhỉ!”
“Đồng phục cũng đẹp mắt!”
Anh ta thường xuyên đi máy bay, nên thường xuyên gặp các nữ tiếp viên hàng không, chất lượng cao nhất bây giờ thì phải nói đến hàng không Thần Tinh, nghe nói, hàng không Thần Tinh cực kỳ nhiều tiền, phúc lợi lại cao, nên chiêu mộ được nhiều mỹ nữ nhất.
Vệ Nhất Luân vừa đi vừa cầm điện thoại di động lên nhắn tin, trò chuyện đùa giỡn với nữ tiếp viên hàng không vừa add Wechat ban nãy.
Người bình thường rất khó theo đuổi đám tiếp viên hàng không này, nhưng đối với những kẻ có tiền như anh ta thì lại không khó chút nào, nhưng năm nay anh ta cũng đã chơi qua không ít.
Anh ta cũng rất thích cái trò này, bởi vì nữ tiếp viên hàng không sạch sẽ hơn nhiều so với đám người mẫu gì gì đó ở bên ngoài.
Đương nhiên, anh ta cũng chỉ chơi đùa thôi, loại thân phận như anh ta thì lam sao có thể kết hôn với một nữ tiếp viên hàng không nho nhỏ được.
Tán tỉnh nhau một lúc, anh ta mới cất điện thoại đi, đi ra khỏi sân bay, leo lên xe để về nhà.
Nửa tiếng sau, xe đã đến biệt thự, Vệ Nhất Luân vừa vào cửa, liền nghe thấy có tiếng bước chân ở phía cầu thang, một bóng người uyển chuyển khiêu gợi chậm rãi đi xuống, một chiếc váy tím bó sát suýt nữa thì không quấn được những đường kia bay bổng kinh người kia.
Một mảnh trắng nõn ở trắng ngực thì còn càng kinh người hơn.
Còn cả đôi chân thon dài thẳng tắp, săn chắc xinh đẹp kia cũng cực kỳ hấp dẫn.
Lại nhìn gương mặt diễm lệ chói mắt, có một loại khí chất yêu dã, rất có thể kích phát dục vọng của người khác.
Vệ Nhất Luân giương mắt lên xem thì lập tức giật mình.
Anh ta trợn trừng trừng mắt đứng ở đó, nhìn người ngọc đang chậm rãi bước xuống cầu thang, lại thấy hoảng hốt thầt thần.
Vẻ đẹp của cô rất diễm tục, tướng mạo khí chật, thậm chí là cách ăn mặc và cả ngôn từ hành động bình thường cũng đều hơi phóng đãng, một cái nhăn mày hoặc là một nụ cười đều có ý vị câu hồn, điều này là một hấp dẫn cực kỳ trí mạng đối với một người thanh niên huyết khí phương cương.
Huống chi, người này còn là người phụ nữ của cha, là mẹ nhỏ của mình!
Loại thân phận đặc thù này, không thể nghi ngờ gì là càng tăng thêm vài phần dụ hoặc, từ lần đầu tiên gặp mặt, thì anh ta đã có cảm giác trong lòng mình có một mồi lửa, càng cháy càng mạnh, khiến cho anh ta khó có thể tự kiềm chế.