Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1272 - Chương 1272. Vệ Triệu Minh: Cũng Chỉ Đến Vậy!

Chương 1272. Vệ Triệu Minh: Cũng chỉ đến vậy!
Chương 1272. Vệ Triệu Minh: Cũng chỉ đến vậy!

Giờ phút này, Vệ Nhất Luân chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, huyết mạch sôi sục, suýt nữa thì không thể đè nén nổi.

Vương Kiều Kiều chậm rãi đi xuống, cau mày nhìn người thanh niên bên dưới.

Cô ta có thể nhìn ra dục vọng không thèm che giấu ở trong cặp mắt kia, nó giống như một đám lửa nóng, vô cùng cháy bỏng.

“Tên này, không tôn kính mình chút nào cả!” Vương Kiều Kiều thì thào một câu, trong lòng hơi buồn bực.

Nói thế nào thì bây giờ cô ta cũng là người phụ nữ của ông chủ Vệ, là mẹ nhỏ của tên này, là người tên này có thể thương nhớ sao?

Song, cô ta cũng không quá kháng cự, dù sao đứa con trai này của ông chủ Vệ cũng khá cao to đẹp trai, hoàn toàn không giống ông chủ Vệ chút nào, đương nhiên, hoàn toàn không thể so sánh được với họ Diệp kia.

Nhưng ít ra, cũng mạnh hơn ông chủ Vệ nhiều, lại còn trẻ tuổi nữa, ông chủ Vệ cũng đã sắp 60 rồi, cơ thể cũng rất kém, nói không chừng ngày mai ngày kia sẽ chết, còn phải để vị này kế thừa.

“Mẹ nhỏ!”

Vương Kiều Kiều đi xuống dưới, mỉm cười nói: “Nhất Luân đến rồi à!” Thái độ của cô ta cũng khá lạnh nhạt.

Cô ta nhất định phải bảo trì thái độ lạnh nhạt, bảo trì cái thân phận mẹ nhỏ này.

“Để đồ xuống đi!”

Vương Kiều Kiều tiến lên, tay ngọc trắng nhạt duỗi ra, tiếp nhận cái túi kia, thân thể lại hơi cúi xuống, vừa vặn lộ ra một chút phong cảnh.

Ừng ực!

Vệ Nhất Luân nhìn một cái, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, tay vô thức duỗi ra, liền bắt lấy bàn tay ngọc kia.

Tay của người ngọc run lên, cơ thể mềm mại cũng lắc một cái, trên gương mặt diễm lệ câu hồn vừa hay lại lộ ra vài phần kinh hãi và tức giận, lại lùi về sau vài bước, tức giận trừng mắt lên một chút.

“Cha cậu đang ở phòng ngủ, cậu lên tìm ông ấy đi! Tôi đi vào bếp xem, thúc giục bọn họ làm đồ ăn!”

Vương Kiều Kiều quay người, lắc mông rời đi.

Vệ Nhất Luân nhìn bóng lưng khiêu gợi kia thì lại là một trận hoảng hốt, vô thức mà giơ tay lên hít hà vài hơi, trên đó vẫn còn một mùi hương thấm đẫm lòng người, trong đầu anh ta, lại xuất hiện một số hình ảnh hết sức kiều diễm.

Anh ta đã chuyên môn tìm những bộ phim kia của Vương Kiều Kiều, mỗi một phim đều xem vô số lần.

Dáng người uyển chuyển mê người, giọng nói êm tai kia, tất cả đều khiến cho anh ta mê muội rất sâu.

Rất lâu sau, Vệ Nhất Luân mới lấy lại tinh thần, lộ ra vài phần ảo não.

Người phụ nữ như vậy, sao có thể ở cùng cha được, cha đã bao nhiêu tuổi, làm sao mà chịu nổi chứ! Đây không phải là lãng phí sao!

Một lát sau, anh ta mới thu nhiếp tinh thần, liền bước lên gác để tìm cha mình.

“Cha!”

“Con đến rồi à!”

Vệ Triệu Minh đứng dậy, tiến lên đón con trai vào, hai cha con lại ngồi xuống trò chuyện hàn huyên một lúc.

“Cha, cha yên tâm, cha giao các bệnh viện của Vân Bang cho con, con nhất định sẽ giúp nó phát triển càng tốt hơn, sau này còn có thể lên sàn, trở thành cổ phiếu y tế lớn nhất, cha, thời đại khác rồi, lên sàn là một chuyện rất bình thường!”

“Được được! Con muốn làm gì thì cứ làm đi! Tương lai, là thiên hạ của người trẻ tuổi bọn con. . . à đúng rồi, con đã xem tin tức này chưa?”

Vệ Triệu Minh nói xong thì cầm điện thoại di động lên, tìm một phần tin tức rồi đưa qua.

“Vâng! Con xem rồi!”

Sắc mặt Vệ Nhất Luân hơi thay đổi.

Tin tức này vừa mới xuất hiện hôm qua, nói về tập đoàn Vân Bang của bọn họ, mà trên này còn nói thẳng là, cha giao các bệnh viện của Vân Bang cho anh ta, cũng khâm định anh ta chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn.

Còn nói cái gì mà nhà họ Vệ bọn họ nhiều con trai, tương lai chắc chắn sẽ có mâu thuẫn khi bắt đầu thừa kế.

Nói tóm lại, tin tức này có ý châm lửa quạt gió.

Dù sao, mấy người anh em trai kia mà đọc được tin tức này thì cũng sẽ không dễ chịu.

Vệ Triệu Minh cười nói: “Đám người truyền thông này chỉ thích nói linh tinh thôi! Con không cần để ý, con cứ làm tốt việc của mình là được, đêm bệnh viện của Vân Bang phát triển lớn mạnh, như vậy thì sau này bọn nó sẽ là của con, còn về mấy cái khác, thì phải xem thành tích của con thế nào đã!”

“Cha, cha yên tâm đi!” Vệ Nhất Luân nhất thời thấy hơi kích động.

Ý tứ của cha rất rõ ràng, là mượn cơ hội này để khảo nghiệm anh ta, nếu anh ta làm tốt, vậy sau này sẽ có thể quản lý tập đoàn.

“Mấy hôm nay đã xuất hiện rất nhiều tin tức về Vân Bang chúng ta, nhất định là tên nhãi kia hãm hại, tên nhãi kia, quá đáng ghét!” Vệ Triệu Minh nói xong thì sầm mặt lại, bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

Trước kia, Tập đoàn Vân Bang có rất ít tin tức, mấy hôm nay bỗng nhiên lại được đưa tin nhiều hơn, vừa nhìn đã biết là có người đang giở trò.

Không cần nghĩ, chắc chắn là tên khốn kia muốn làm mình buồn nôn rồi!

Song, cũng chỉ như thế thôi, tên nhãi kia cũng chỉ có mấy thủ đoạn vớ vẩn này thôi, chẳng làm được cái gì khác ả.

“Một tên nhãi họ Diệp, khoảng 23 24 tuổi?”

Vệ Nhất Luân nghe cha mình giới thiệu xong thì hơi giật mình, anh ta thấy hơi ngạc nhiên, tiếp đó thì lại dựng mày lên, lộ ra vẻ oán giận.

Hết chương 1272.
Bình Luận (0)
Comment