Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1290 - Chương 1290. Tần Nhã: Anh Ấy Chịu Nổi Không?

Chương 1290. Tần Nhã: Anh ấy chịu nổi không?
Chương 1290. Tần Nhã: Anh ấy chịu nổi không?

“Thiên tài! Thật sự là thiên tài!” Nghiêm Vũ thì thào một tiếng, trên mặt xuất hiện một nụ cười khổ, tiếp theo thì lại cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

Nghiêm Vũ chen lại gần giáo sư Trần, nhỏ giọng rỉ tai vài câu: “Giáo sư Trần, người kia. . .”

“Cậu. . . cậu không lừa tôi chứ! Không thể nào!”

Sau khi nghe xong, giáo sư Trần đang tràn đầy vui vẻ, thì lập tức trở nên ngốc trệ, hai mắt trợn trừng, giống như gặp quỷ vậy.

Không phải là do tâm lý của ông yếu đuối, mà là những gì Tiểu Nghiêm vừa nói quá hoang đường, quá khó tin!

Người viết đoạn công thức này, lại không phải là ngôi sao trong ngành, cũng không phải là nhân vật cấp Đại Thần, mà lại là một người mới 23 24 tuổi, hơn nữa, lại còn là người ngoài nghề! Chuyện này. . .nói ra cũng sẽ không có ai tin cả!

Giáo sư Trần hỏi lại một lần, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Vũ thì ông mới từ từ tin tưởng, lại càng kích động hơn.

“Là thật á? Người đó là ai? Cậu cậu, cậu mau tranh thủ thời gian mời người đó về đây! Tôi muốn nghiên cứu thỏa luận với người này một chút, nếu như biện pháp này có thể thành công, vậy thì khi công bố, sẽ ký tên cậu ta!”

Đây chính là một tuyệt thế thiên tài mà!

Trong lịch sử toán học thế giới, cũng đã từng xuất hiện những thiên tài như vậy, mà còn không chỉ một lần! Ban đầu thì tàn tạ vô danh, bỗng nhiên lại hoành không xuất thế, để lại một trang nổi bật trong lịch sử cua toán học thế giới!

“Thật ra thì, tôi cũng không quen người này lắm, cũng không biết có thể mời anh ta quay lại, để tôi bảo Nhược Mai gọi xem sao!” Nghiêm Vũ cười khổ nói, lại bảo Nhược Mai gửi tin nhắn cho vị Kỷ tiểu thư kia.

Nhà hàng Nhã yến, trong gian phòng.

Kỷ Tư Tuyền ưu nhã đặt đũa xuống, nàng cầm điện thoại di động lên, đọc tin nhắn xong thì lại hơi nhíu mày.

Tần Nhã ở bên cạnh thấy thế thì kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”

“Có chút kỳ lạ!” Kỷ Tư Tuyền lầm bầm nói: “Ban nãy, Diệp tiên sinh đi đón em thì chị Nhước Mai bạn em, và cả bạn trai của chị ấy nữa, hình như cả hai đều không thích Diệp tiên sinh lắm, có lẽ là cảm thấy anh ấy quá phô trương, không đáng tin cậy!”

Tần Nhã nghe xong thì khẽ giật mình, rồi hé miệng cười: “Có thể hiểu được!”

Diệp tiên sinh quá đẹp trai, lại còn lái một chiếc xe thể thao đắt tiền như vậy, cho nên, khó trách khỏi việc có vài người sinh ra thành kiến!

Kỷ Tư Tuyền lại nói: “Nhưng bây giờ, đột nhiên bọn họ lại nói, muốn mời Diệp tiên sinh quay lại đó, lại còn rất khách khí nữa, nói cái gì mà giáo sư Trần của Đại học Thanh Hoa muốn mời anh ấy qua, để nghiên cứu thảo luận vấn đề khó khăn của toán học gì gì đó, giả thuyết gì gì ý!”

Tần Nhã hơi sửng sốt một chút: “Toán học? Anh ta còn nghiên cứu cái này á?”

“Chắc là vậy!”

Tần Nhã sợ hãi than lên: “Lại còn là giáo sư của Đại học Thanh Hoa mời qua cơ à! Lợi hại lợi hại! Khi chị còn đi học, thì học toán đến rối tinh rối mù!”

Nếu như đổi lại thành người khác, thì nàng sẽ thấy rất kinh ngạc, đồng thời còn rất khó tiếp nhận, nhưng nếu như là Diệp tiên sinh, thì nàng lại cảm thấy rất bình thường, không có gì là cả, dù sao thì trong lòng của nàng, Diệp tiên sinh cũng là một tồn tại giống như quái vật vậy.

“Em đã từ chối thay anh ấy rồi, nói là anh ấy không rảnh, à, em đã nói với anh ấy rồi, lát nữa sẽ đi qua nhà chị em mình chơi, chị Tần, lần trước chị đã nói là muốn anh ấy vẽ một bức tranh đúng không? Hay là. . .lát nữa bảo anh ấy vẽ luôn nhé?”

“Chị nào có nói thế”! Tần Nhã giật mình, lại đỏ mặt lên.

Đúng là nàng rất hâm mộ bức tranh kia của Tư Tuyền, phải nói là quá đẹp rồi, thế nhưng mà, nàng vẫn không dám không, làm người mẫu cho Tư Tuyền thì không sao, còn Diệp tiên sinh thì. . . dù sao anh ấy cũng là đàn ông mà!

Nàng vẫn cảm thấy thẹn thùng, khi đem cơ thể của mình hiện ra ở trước mặt một người đàn ông.

Nàng cũng không học nghệ thuật như Tư Tuyền, nên quan niệm cũng không giống nhau.

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh đó thôi, thì nàng đã thấy mặt đỏ tim run rồi.

Kỷ Tư Tuyền nghiêm túc nói: “Rõ ràng là có mà! Chị Tần, không có gì phải xấu hổ cả! Hay là. . .em và chị cùng nhau nhé?”

“Cùng nhau? Cùng nhau cái gì?” Tần Nhã khẽ giật mình, ngạc nhiên nói: “Ý em là. . .hai người chúng ta cùng vẽ?”

Kỷ Tư Tuyền bĩu môi một cái, cười nói: “Đúng nha! Nếu chị thẹn thùng khi làm một mình, vậy thì hai người là được rồi!”

Đôi môi đỏ nở nang khiêu gợi của Tần Nhã run lên một lúc lâu.

Bỗng nhiên, nàng bật cười thành tiếng.

“Chị Tần, chị cười cái gì nha?”

Tần Nhã che miệng một chút, cười nói: “Chị đang nghĩ, anh ta có chịu nổi không?”

Nàng liếc mắt nhìn ra ngoài một chút, trong đôi mắt đẹp tươi sáng kia lưu chuyện một vệt ánh sáng long lanh, lại mang theo vài phần giảo hoạt.

Mặc dù nàng cũng tin tưởng sự chuyên nghiệp của Diệp tiên sinh, nhưng khi vẽ tranh cho Tư Tuyền thì chắc chắn trong lòng anh ấy cũng sẽ xuất hiện một vài ý niệm, chỉ là miễn cưỡng có thể ngăn chặn, bảo trì sự chuyên nghiệp thôi, nhưng mà hai người, thì sợ rằng Diệp tiên sinh không chịu nổi đâu!

Đến khi đó, há chẳng phải là xấu hổ sao?

Nàng nghĩ đến đây thì lại hơi nhíu mày, bỗng nhiên nàng lại thấy hứng thú, muốn nhìn xem Diệp tiên sinh sẽ có phản ứng như thế nào.

Nhất định là rất thú vị!

Hết chương 1290.
Bình Luận (0)
Comment