Tần Nhã càng nghĩ thì càng không thấy thẹn thùng, trái lại còn cảm thấy thú vị.
Một người, thì nàng sẽ xấu hổ, thẹn thùng, nhưng hai người, thì đến lượt Diệp tiên sinh phải xấu hổ, thẹn thùng rồi, nàng thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng và quẫn bách của Diệp tiên sinh, dù sao thì bình thường anh ấy đều biểu hiện rất nghiêm túc và chuyên nghiệp!
“Đến rồi!”
Thang máy lên đến tầng cao nhất, Diệp Mặc đi theo hai người ra ngoài.
Trong tay hắn còn có mấy cái túi, đều là đồ hai cô gái mua ở trên đường, có đồ ăn, cũng có đồ dùng hàng ngày.
“Vào đi!”
Tần Nhã đi đầu, mở cửa phòng đi vào.
Đây là một căn biệt thự xa hoa ở trên tầng cao nhất, bước qua cánh cửa rộng rãi, đập vào mắt là một bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh, loại quét mắt nhìn vào phòng khách, chỉ thấy các loại đồ dùng trong nhà, nội thất trang trí đều có một loại hơi thở nghệ thuật mãnh liệt.
Hiển nhiên, đây là Kỷ tiểu thư làm ra rồi.
Căn biệt thự này là do Kỷ tiểu thư mua lại, nó cách tòa nhà Quốc Mậu không xa, nên đi lại tương đối dễ dàng.
“Anh thay giày đi!”
Tần Nhã lấy một đôi dép lê ra, đặt ở trước mặt Diệp Mặc, lại cúi người cởi giày cao gót.
Cái cúi người này, khiến cho đường cong từ mông xuống eo của nàng trở nên cực kỳ nổi bật, chiếc váy đã căng cứng, phác họa ra một hình dáng tròn trịa và to lớn.
Đôi chân thon dài sau cặp tất đen hơi khép lại, tư thế này quá mê người.
Nàng cởi giày cao gót xong, liền giẫm dép lê đi vào phòng khách.
Kỷ Tư Tuyền cũng thay giày xong, cởi áo khoác ngoài, để lộ ra một chiếc xinh đẹp ở bên trong, bờ vai và đôi tay trắng nhạt tinh tế, dưới làn váy là một cặp đùi đẹp thẳng tắp trơn bóng.
Một thân băng cơ ngọc cốt, hoàn mỹ không tì vết.
“Để tôi đỡ cho!”
Một tay nàng cầm áo khoác, một tay khác vươn về phía Diệp Mặc.
Nàng muốn cầm lấy cái túi trong tay của Diệp Mặc, lại vô thức mà mò trúng tay của Diệp Mặc.
Năm đầu ngón tay sờ nhẹ, nàng ngơ ngác một chút, một cảm giác như điện giật bỗng nhiên xuyên qua toàn thân, nàng liền cuống quít thu tay lại, trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã nổi lên một vệt đỏ ửng.
Da thịt của Diệp tiên sinh, rất trơn nha!
Nàng tự nhủ như vậy!
Có lẽ da thịt của Diệp tiên sinh còn tốt hơn cả mình, đúng là quá khó tin!
“Không cần đâu!” Diệp Mặc thay giày, rồi đi vào theo.
“Ừm!” Kỷ Tư Tuyền nhỏ giọng đáp lời, lại dẫn Diệp Mặc đi vào, “Nơi này là phòng khách, những thứ này đều là do tôi thiết kế và chọn lựa, bên kia là phòng của tôi, chỗ đó là phòng chị Tần, bên này là phòng sách!”
Nàng bắt đầu giới thiệu cho Diệp Mặc một phen.
“À đúng! Mau đến xem gian phòng này đi!”
Bỗng nhiên, nàng nhớ đến cái gì, liền vẫy tay một cái, rồi dẫn Diệp Mặc đi vào một gian phòng.
Diệp Mặc đi vào, quét mắt nhìn bốn phía, sợ hãi thán phục một câu: “Wow!”
Đây là một phòng vẽ tranh!”
Trang trí rất xinh đẹp, công cụ cũng cực kỳ đầy đủ.
Đối diện là cửa sổ sát sàn rộng lớn, màn cửa khép một nửa, ánh mắt trời chiếu rọi, ngập tràn cả căn phòng, thậm chí còn có thể nhìn thấy một số hạt bụi trôi nổi ở dưới ánh mặt trời, bốn phía yên ắng, khiến cho người ta có một loại cảm giác an tường.
Đúng là một nơi thích hợp để sáng tác nghệ thuật!
Kỷ Tư Tuyền dẫn Diệp Mặc đi xem một lát, rồi bỗng nhiên quay người, bình tĩnh mở miệng nói: “Lát nữa. . . anh vẽ cho tôi và chị Tần một bức nhé!”
“A? Phong cách nào?” Diệp Mặc khẽ giật mình.
“Là. . .là loại tranh giống như lần trước ấy! Chị Tần nói là anh vẽ rất đẹp, nhưng chị ấy lại hơi thẹn thùng, cho nên tôi liền đi theo, vẽ cùng với chị ấy!”
“Hai người cùng một lúc?” Diệp Mặc lại sửng sốt.
“Đúng vậy! Chính là vẽ một bức tranh cho hai người!” Kỷ Tư Tuyền nói xong thì khẽ cắn môi đỏ, hình như nàng lại nhớ đến cái gì, trong đôi mắt thanh lãnh và không linh kia lại nổi lên một tia xấu hổ nhàn nhạt.
Bình thường thì dáng vẻ của nàng luôn thanh lãnh thoát tục, lại có một loại khí chất không dính khói lửa trần gian, nhưng giờ phút này, nàng lại có vài phần thẹn thùng của thiếu nữ.
Ban nãy, khi Diệp tiên sinh còn ở trong bếp bận rộn, thì chị Tần còn nói cái gì mà Diệp tiên sinh không chịu nổi đâu, sẽ có phản ứng lúng túng, nàng hơi nghĩ, thì cũng nghĩ như vậy.
Nàng vẫn luôn có lòng tin với dung mạo và phong thái của mình, mà không nghi ngờ gì là chị Tần còn gợi cảm, nóng bỏng hơn cả nàng, một người, có thể Diệp tiên sinh sẽ chịu đựng được, nhưng hai người, vậy thì khó nói rồi.
“Có thể chứ?”
“A! Được!” Diệp Mặc hơi chần chờ, nhưng vẫn đồng ý.
Hắn cảm thấy, chắc là không có vấn đề gì đâu, nhỉ!
“Tôi chuẩn bị trước một chút!”
Diệp Mặc nhìn hai bên một chút, chọn một cái giá vẽ, sau đó trải giấy lên lên, lại còn màu và bút vẽ.
“Tôi đi gọi chị Tần!” Kỷ Tư Tuyền quay người đi ra ngoài.
Nàng đi vào phòng khách, nói với Tần Nhã một tiếng.
“Anh ấy đồng ý rồi!”
“Thật á? Vẽ luôn bây giờ à?” Tần Nhã hơi giật mình, lại liếc mắt nhìn về phía phòng vẽ trành, trong lòng còn thấy hơi khẩn trương.
Tuy rằng, nàng đã chuẩn bị tư tưởng rồi, nhưng khi đến giờ phút này thì nàng vẫn thấy hơi khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng để cho một người đàn ông nhìn thấy thân thể của mình.