“Vậy tại sao. . .?” Trong lòng Cao Kiến Nghiệp lại dâng lên một chút hy vọng: “Cậu chỉ cần đến Hoa Thành chúng tôi, thì chắc chắn sẽ được bồi dưỡng trọng điểm, Hoa Thành sẽ dùng hết sức để tuyên truyền, lăng xê cho cậu, nhất định cậu sẽ nổi tiếng, sẽ trở thành một cầu thủ vĩ đại!”
Ông ta lại khuyên nhủ: “Làm ngôi sao, sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
Diệp Mặc vẫn mở miệng nói lạnh nhạt như cũ: “Không có hứng thú!”
Cao Kiến Nghiệp lại sửng sốt, ông ta cũng không hiểu nổi, tại sao lại có người không hứng thú với tiền chứ, hiện giờ ngôi sao bóng đá trong nước không có thu nhập cao như trước kia, nhưng chỉ cần có thành tích thì vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền!
Hoàng Y Y ở bên cạnh liền bật cười.
Đá bóng thì kiếm được mấy đồng tiền chứ, anh họ chướng mắt là phải!
Diệp Mặc thấy ông ta còn định khuyên tiếp, thì mở miệng lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú với đá bóng chuyên nghiệp, cũng không có hứng thú với kiếm tiền. . .“
Cao Kiến Nghiệp nghe thấy thế thì lại sững sờ tại chỗ.
Tiếp đó, ông ta nhíu mày lại, trong lòng chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này quá mạnh miệng, khiến cho ông ta nghe vào cũng không thoải mái, một tên nhóc con mà cũng dám mở miệng nói không có hứng thú với tiền, đây không phải là trò cười sao!
Diệp Mặc quay người, liếc mắt nhìn qua một bên, rồi quay lại nói: “À đúng rồi, ông là huấn luyện viên đúng không! Ông có thể đuổi cầu thủ trong đội đúng không?”
Cao Kiến Nghiệp cau mày nói: “Đúng là có quyền lực này, thế nhưng mà. . .”
Người này có ý gì? Lẽ nào lại muốn mình đuổi Dương Đại Trí ra khỏi đội sao?
Điều này, sao có thể!
Dương Đại Trí chính là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của Hoa Thành bọn họ, là ngôi sao tiền đồ vô lượng trong tương lai!
Sao người này lại dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy chứ!
Diệp Mặc lại nhìn về phía Dương Đại Trí kia, mở miệng lạnh lùng nói: “Vậy thì ông đuổi người này đi! Ông còn không biết người này đã làm gì đúng không? Quấy rối sinh viên nữ, lòng dạ nhỏ mọn, tâm tư ác độc, muốn dùng bóng đả thương người, loại người này, rất thích hợp đi đá bóng đấy!”
Cao Kiến Nghiệp nghe xong thì nhìu mày chặt hơn.
Dương Đại Trí lại làm ra chuyện khiến cho người ta khinh thường như vậy cơ à!
Có điều, chuyện này cũng không đến mức phải đuổi chứ! Cùng lắm là mắng vài câu, sau này không tái phạm nữa là được!
Một đám cầu thủ bên phía khung thành nghe thấy lời này thì phẫn nộ, liền mở miệng chửi rủa, có vài người còn kích động mà lao về phía bên này.
“Cmm nói cái gì thé?”
“Muốn đuổi đội trưởng của bọn tao? Mày điên rồi à! Mày là cái thá gì!”
Ban nãy, đội trưởng thua thảm như vậy, trong lòng bọn họ cũng cực kỳ khó chịu, nhưng cũng hết cách, ai bảo bọn họ không bằng người ta chứ, nhưng bây giờ, tên khốn này lại kêu gào muốn huấn luyện viên đuổi đội trưởng ra khỏi đội, bọn họ nào có thể nhịn được chứ.
Cao Kiến Nghiệp cười nói: “Có thể là Đại Trí đã mắc lỗi, trở về tôi sẽ trừng phạt cậu ta, nhưng cũng chưa đến mức phải đuổi chứ!”
“Vậy sao?” Diệp Mặc nheo mắt nhìn ông ta, cười nói: “Ông không đuổi người này, vậy lát nữa, người bị đuổi sẽ là ông đấy!”
Cao Kiến Nghiệp nghe thế thì hơi sững sờ, tiếp đó lại bật cười: “Sao có thể chứ!”
Ông ta phát hiện ra, người trẻ tuổi này hơi điên điên, ban nãy thì nói không có hứng thú với tiền, giờ lại tuyên bố muốn đuổi ông ta, thật sự cho rằng bản thân mình là ai vậy? Chắc là có vấn đề về thần kinh thật!
“Tôi biết sếp Tống của Hoa Thành các người! Cũng từng ngồi ăn chung vài lần, hay là, ông liên hệ với ông ấy đi, ông cứ nói là, tôi là Diệp Mặc, bảo ông ấy giúp tôi đuổi một người, coi như tôi nợ ông ấy một lần, ông xem ông ấy có đồng ý không!” Diệp Mặc nói xong thì mỉm cười, quay người bước đi.
Cao Kiến Nghiệp đứng run một lúc, bỗng nhiên lại thấy thấp thỏm không yên.
Ông ta do dự một lúc, rồi vẫn quyết định móc điện thoại di động ra gọi một cuộc.
Mấy cầu thủ trong đội đi qua, thần sắc tràn đầy khinh thường, mở miệng là mắng.
“Huấn luyện viên, tên kia bị thần kinh đúng không!”
“Đúng vậy! Còn quen với sếp Tống của chúng ta nữa chứ! Tưởng bản thân mình là ai!”
“Vâng vâng! Vâng vâng! Xin ngài yên tâm!” Lúc này, Cao Kiến Nghiệp đã gọi điện thoại xong, liền quay người qua, sắc mặt trầm xuống, nghiêm nghị quát to: “Các cậu câm miệng cho tôi! Tất cả mọi người bị cấm túc một tháng, không được rời khỏi trụ sở huấn luyện, còn cậu, Dương Đại Trí, cậu bị đuổi rồi!”
Dương Đại Trí vừa được đám đồng đội đỡ lên, nghe thấy câu này thì toàn thân run lên, lại ngã ngồi xuống, gương mặt trắng bệch, đầy vẻ khó tin.
“Huấn luyện viên. . .” Anh ta mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta chính là đội trưởng của đội bóng, tương lai sẽ là cầu thủ vĩ đại, sao có thể nói đuổi là đuổi rồi?
“Huấn luyện viên!”
Đám cầu thủ còn lại cũng không thể nào hiểu nổi.