Cao Kiến Nghiệp đảo mắt quét qua, quát lạnh nói: “Các cậu đã gây họa lớn rồi! Người kia chính là bạn của sếp Tống! Sếp Tống đã tự mình lên tiếng rồi!”
Thoáng chốc, đám người liền ngẩn ngơ, câm như hến.
Lại quay người nhìn qua, ánh mắt đã có chút sợ hãi.
Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Tuổi còn trẻ mà đã có tư cách trở thành bạn của sếp Tống, lại có mặt mũi lớn như vậy, hiển nhiên phải là một nhân vật có lai lịch rất lớn!
“Đáng tiếc!”
Cao Kiến Nghiệp cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, ánh mắt ông ta có chút e ngại, tiếp đó thì lại biến thành tiếc nuối, xem ra vị này không có hứng thú với tiền thật! Người có địa vị lớn đến mức khiến cho sếp Tống phải nể mặt, thì có thể là người bình thường sao, tất nhiên là phải có tài phú kinh người rồi.
Kỹ thuật chơi bóng của vị này cao siêu như vậy, lại không đá chuyên nghiệp thì thật sự là tổn thất của giới bóng đá!
“Đều cút trở về cho tôi!”
Chờ bóng người đi xa, ông ta mới thu hồi tầm mắt, lại quay người quát lên, đem cơn tức giận trút lên người đám nhãi con này.
Rời khỏi sân vận động, ba người tiếp tục đi dạo một lúc, còn đi đến một quán trà sữa ngồi trò chuyenj rất lâu, lúc này mới theo đường cũ trở về cổng trường học.
Hai người tiễn Diệp Mặc lên xe, lại vẫy tay chào tạm biệt.
“Anh họ, gặp lại!”
Hoàng Y Y đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, liền thu hồi ánh mắt, nhìn người ngọc ở bên cạnh, rồi cười giảo hoạt nói: “Anh họ mình đã đi xa rồi!”
Thi Vận vẫn còn đang nhìn đến thất thần kìa.
Khương Thi Vận giật mình tỉnh lại, ừ một tiếng, mặt đã hơi đỏ lên.
Hoàng Y Y cũng không tiếp tục trêu ghẹo nàng, mà vươn tay kéo tay nàng, lắc lư đi về trước.
“Minh cũng không biết anh họ đá bóng giỏi như vậy! Bạn không thấy huấn luyện viên của Hoa Thành. . .”
Khương Thi Vận cúi đầu nhìn xem quần áo của mình thì hơi cau mày lại, nàng luôn cảm thấy mình mặc bộ này không đẹp lắm
“Vậy mình về thay quần áo đã!”
Hoàng Y Y quay đầu nhìn, cười nói: “Rất đẹp! Rất hiện dáng người! Bạn không thấy đám con trai kia đang nhìn trộm bạn à! Bọn họ đã bị bạn hút hồn rồi!”
Thi Vận rất xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp, mặc cái gì cũng đều đẹp, đều có thể hút hồn đám con trai kia, với lại, bộ quần áo này cũng rất nhẹ nhàng thoải mái, cũng rất hiện dáng người, rất phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông.
Lại dò xét một chút, ánh mắt của Y Y rơi xuống cái mông đang bị chiếc quần thể thao quấn chặt kia, nơi đó có một hình dáng tròn trịa, sung mãn, gợ cảm mê người, bên dưới là một cặp đùi thẳng tắp thon dài, cực kỳ xinh đẹp.
“Thi Vận, mông của bạn. . .càng ngày càng vểnh cao hơn rồi!”
Dáng người của Thi Vận càng này càng tốt, càng ngày càng uyển chuyển bay bổng, rất có hương vị phụ nữ.
Còn mình thì. . .
Hoàng Y Y quay đầu nhìn bản thân mình thì nhất thời xì hơi, bĩu môi một cái.
Đằng trước không phát triển thì cũng thôi, tại sao đằng sau cũng là như vậy.
Khương Thi Vận đỏ mặt, sẵng giọng nói: “Nào. . . nào có chứ!”
“Có là có! Bạn xem này. . .sóng cả mãnh liệt chưa!”
“Ai nha! Y Y! Có người đang nhìn kìa!”
“Có sao đâu! Bọn mình đều là nữ mà!”
Hai cô gái vừa cười nói, vừa chơi đùa, từ từ đi xa.
Diệp Mặc lái một lát thì đến đại học G, hắn đi vào trường rồi tìm chỗ đỗ xe.
Nhìn thời gian thì mới gần ba giờ, cô Trần Mộng vẫn còn đang dậy học, nên phải đợi một lát vậy.
Diệp Mặc đi dạo chơi, ngắm phong cảnh dọc theo con đường.
Mỗi lần trở về, mỗi lần nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc này, thì trong lòng hắn đều thấy hơi xúc động.
Một đường đi đến tòa nhà dạy học quen thuốc, Diệp Mặc từng bước từng bước đi lên, lại đi dạo từng tầng từng tầng, khi đến tầng ba, hắn liền nghe thấy một giọng nói dịu dàng và quen thuộc kia ở trong một lớp học.
Cô Trần Mộng không chỉ xinh đẹp mà giọng nói còn rất dễ nghe, dịu dàng giống như là khí chất của nàng vậy, khiến cho người ta có một loại cảm giác ấm áp như gió xuân.
Diệp Mặc đứng nghe một lúc, bỗng nhiên, hắn lại có một loại ảo giác như không đảo ngược, giống như được quay lại cái thời đại thanh xuân hồ đồ kia.
Một lát sau, Diệp Mặc mim cười, cất bước đi đến.
Khi đi ngang qua lớp học, Diệp Mặc nhìn vào trong một cái, chỉ thấy cô Trần Mộng đang đứng ở trên bục giảng, trên người mặc một bộ âu phục ngắn tay mày trắng.
Lại nhìn qua một bên, là đám học sinh đang tập trung nghe giảng.
Đại bộ phận đều là học sinh nam, học sinh nữ không nhiều, nhưng tất cả đều nghe rất tập trung.
Bỗng nhiên, có người chú ý đến Diệp Mặc ở ngoài cửa, trong lớp học liền xuất hiện một trận xôn xao nho nhỏ.
Bóng người xinh đẹp trên bục giảng cũng quay lại, để lộ ra gương mặt xinh đẹp dịu dàng tuyệt mỹ.
Nàng nhìn qua thì hơi ngơ ngác một chút.
Diệp Mặc mỉm cười với nàng một cái, rồi cất bước đi tiếp.
Cô Trần Mộng còn đang dạy học, hắn sẽ không quấy rầy.