Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1337 - Chương 1337. Trần Mộng: Đó Là Đàn Anh Của Các Em!

Chương 1337. Trần Mộng: Đó là đàn anh của các em!
Chương 1337. Trần Mộng: Đó là đàn anh của các em!

Diệp Mặc vừa đi, trong phòng học lại nổi lên một trận xôn xao.

Có học sinh cười nói: “Cô Trần Mộng, cô biết người đó à? Là bạn trai sao?”

“Bạn trai cái gì, đừng nói lung túng! Đó là học sinh cũ của cô, là đàn anh đã tốt nghiệp của các em!” Trần Mộng ở trên bục giảng bật cười, lắc đầu phủ nhận, nhưng đáy lòng lại hơi rung động, lại sinh ra một loại cảm giác khác thường.

Đối với nàng mà nói, thì Diệp Mặc cũng không chỉ là một người học sinh đơn giản như vậy, nàng thường xuyên sẽ nhớ đến Diệp Mặc, khi ăn cơm, khi ở nhà một mình cũng sẽ nhớ đến, có lúc còn nằm mơ thấy.

Mỗi lần nhớ đến, thì nội tâm của nàng đều sẽ dâng lên một trận gợn sóng.

Mỗi tối rảnh rỗi, nàng đều xem live stream của Diệp Mặc.

“Đàn anh?”

Trần Mộng cười nói: “Đúng vậy! Cô đã nói với các em rồi còn gì, đó chính là người rất lợi hại mà cô hay nhắc đến đây, hôm nay, cậu ấy về đây thăm cô!”

“Chính là vị đó sao?”

Rào một tiếng, phòng học lập tức sôi trào.

Cô Trần Mộng nhắc đến người này không chỉ một lần, nghe nói là hết sức lợi hại, gia đình cực kỳ giàu có, mà bản thân còn cực kỳ có tài hoa, cũng chính là Tiktoker đang hot khắp internet, có tài sản cá nhân hơn 10 tỷ!

Nghe nói, vị này còn góp rất nhiều tiền cho trường học để xây một tòa nhà dạy học, mà tòa nhà này cũng sẽ mang tên vị này.

Có học sinh nữ mở miệng trêu chọc: “Cô Trần, vị này rất đẹp trai nha!”

Tuy nói là học sinh và giáo viên, nhưng mà tuổi của cô Trần cũng không lớn, nhìn cũng chỉ hơn 20 mà thôi, hai người đứng cạnh nhau, vẫn cứ là trai tài gái sắc.

Trần Mộng nâng khuôn mặt tươi cười mà lườm một cái, lại gõ gõ bảng đen, quát nhẹ: “Nói lung tung cái gì, còn chưa hết giờ học đâu, tiếp tục học đi!”

Nhưng tiếng nghị luận ở bên dưới vẫn không ngừng như cũ, nàng cũng rất bất đắc dĩ, dù sao cũng sắp hết giờ rồi nên cũng mặc kệ.

Nhìn một chút thời gian, còn mười phút nữa là hết tiết, lại liếc mắt nhìn ra ngoài một chút, hình như nàng đã không chờ đợi được nữa rồi, chỉ ước gì thời gian trôi nhanh một chút để có thể nhìn thấy Diệp Mặc sớm một chút, tâm trạng cũng trở nên kích động và khẩn trương hơn, khó có thể bình tĩnh.

Mười phút đồng hồ sau, tiếng chuông tan học reo lên, nàng như trút được gánh nặng.

“Được rồi! Tan học đi!”

Nàng dằn tâm trạng kích động xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, nàng lại ngơ ngác, thất thần một chút.

“Anh thật sự là Vú Em à? Em là fan của anh nè!” Có mấy cô gái chạy lên trước, líu ríu, kích động một lúc rồi mới rời đi, khi lại gần thì còn mỉm cười giảo hoạt rồi kéo kéo tay Trần Mộng.

“Học sinh thời nay. . .”Trần Mộng cười bất đắc dĩ một tiếng, lại tiến lên phía trước.

Khi đến gần, nàng đứng lại, mím môi cười yếu ớt: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm cô rồi!”

Một nụ cười như vậy, lại làm cho gương mặt xinh đẹp rung động lòng người của nàng càng rực rỡ hơn vài phần.

Ngũ quan của nàng cực kỳ đẹp, lại tinh xảo và hoàn mỹ không một tỳ vết như được đao khắc, một đôi mi thật dài, hai bên môi đỏ, còn có những đường cong trên khuôn mặt cũng đều lộ ra vẻ nhu hòa, dịu dàng, khí chất của nàng cũng có một loại dịu dàng động lòng người.

Trong giọng nói của nàng còn mang theo vài phần oán trách.

Đã rất lâu rồi Diệp Mặc không đến trường học, lần trước là trùng hợp nên mới gặp mặt ở nhà hàng Duyệt Vân, nhưng đó cũng là chuyện hơn một tháng trước rồi, ừm, là một tháng lẻ bảy ngày, nàng vẫn còn nhớ rõ!

Vừa nghĩ đến chuyện này hôm đó, khuôn mặt của nàng lại hơi đỏ lên vì xấu hổ, một giáo viên như mình, lại bị học sinh nhìn thấy đi xem mắt, thật là xấu hổ.

Diệp Mặc cười khẽ: “Hôm qua vừa mới đi Thâm Thị về, hôm nay rảnh rỗi nên đến thăm cô!”

Người ngọc trước mặt liền nở nụ cười dịu dàng, rung động lòng người.

Diệp Mặc nhìn đến hơi thất thần.

Mỗi lần gặp nàng, trong lòng hắn sẽ có một ít gợn sóng, có thể là do những ảo tưởng thời còn trẻ gây nên.

Trong thoáng chốc, hắn lại nhớ ra thứ gì đó.

Hôm đó, trong phòng làm việc của mình, khi hắn đưa khăn lông cho nàng, thì đã nhìn thấy những mảnh nhỏ trắng nõn giữa làn hơi nước qua tấm gương, mỗi lần nhớ đến, tâm thần của hắn lại rung động lại khó có thể tự kiềm chế.

Rất nhanh, Diệp Mặc đã thu nhiếp tinh thần, rời ánh mắt đi.

Trần Mộng lại mím môi cười: “Thậm Thị à? Em qua bên đó làm gì?”

Đôi mắt đẹp của nàng lập lòe, trong mắt còn có những cảm xúc phức tạp, có vui mừng, có kiêu ngạo, cũng có phân vân, do dự, còn có cả tò mò nữa.

Không có gì nghi ngờ, người học sinh này là học sinh ưu tú nhất nàng từng dậy, nàng vẫn luôn rất kiêu ngạo về điều này, những giáo viên trong trường cũng rất hâm mộ nàng, ngay cả mấy vị lãnh đạo trong trường cũng rất khách khí với nàng vì người học sinh này.

Hết chương 1337.
Bình Luận (0)
Comment