Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1392 - Chương 1392. Viện Sĩ Vương: Thiên Tài Chân Chính!

Chương 1392. Viện Sĩ Vương: Thiên tài chân chính!
Chương 1392. Viện Sĩ Vương: Thiên tài chân chính!

Viện Sĩ Cổ ở bên cạnh cũng nhíu mày, mặt đầy hoang mang.

Sở nghiên cứu của bọn họ có thành quả gì sao?

Sao mình lại không biết nhỉ?

Cho dù chỉ là đột phá nhỏ, thành quả nhỏ thì cũng không có quá nhiều sức ảnh hưởng, hoàn toàn không thể so sánh với một nan đề thế kỷ như dự đoán Goldbach được, căn bản là không cùng một đẳng cấp!”

Viện Sĩ Cổ tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Ông đang nói đến hạng mục nào thế?”

“Không phải chúng ta!” Vương Tồn Hạo lắc đầu.

“Vậy thì là ai?” Viện Sĩ Cổ càng mơ hồ hơn.

Vương Tồn Hạo cười nói: “Là tên nhóc kia, tên nhóc bên Thần Châu ý!”

“A! Là tên nhóc đó à! Tên nhóc đó lại nghiên cứu ra loại thuốc gì à?” Viện Sĩ Cổ vẫn nhíu mày khó hiểu như cũ.

Tên nhóc kia đúng là một thiên tài, tuổi còn trẻ mà đã chủ đạo nghiên cứu ra mấy loại thuốc mới rồi, nhưng đẳng cấp thuốc này thì nước ngoài cũng có, phóng mắt toàn thế giới, thì cũng không tính là chuyện gì quá oanh động cả.

Chuyện này căn bản không thể so sánh được với dự đoán Goldbach!

Lực ảnh hưởng cũng kém quá xa!

“Tên nhóc đó, đã làm ra thuốc kéo dài tuổi thọ!” Vương Tồn Hạo chớp mắt, đắc ý nói: “Là thuốc kéo dài tuổi thọ chân chính, chi phí lại không cao, người bình thường cũng có thể mua được, tên học sinh bên Thần Châu vừa gọi điện thoại cho tôi, mời tôi chiều nay đi qua đó xem một chút! Cho nên tôi mới chạy qua đây gọi ông đi cùng!”

“Cái gì?” Viện Sĩ Cổ nghe xong thì ngẩn ngơ, cả người đều me mang.

Thứ đó. . .sao có thể làm ra được rồi?

Với kỹ thuật hiện giờ, hoàn toàn không có khả năng làm ra mà!

Ông thậm chí còn nghi ngờ, Lão Vương này đang nói đùa với mình!

Lão Lý nghe xong thì lập tức cười nói: “Thuốc kéo dài tuổi thọ cái gì? Trường sinh bất lão à? Người làm sinh vật như các ông thích khoác lác như vậy à?”

Nghe cái tên này cũng đã biết là khoác lác rồi, chỉ bằng kỹ thuật hiện tại, thì làm sao có thể làm được loại thuốc này chứ, nếu mấy chục năm sau thì may ra còn có thể, Lão Vương này nghĩ mình dễ lừa thế cơ à?

Vương Tồn Hạo cười đắc ý nói: “Lý lão đầu, ông không tin à? Nếu thế thì chiều nay đi với bọn tôi luôn, tôi cho ông mở mang kiến thức một chút.”

“Đương nhiên không tin!” Lão Lý lắc đầu, khinh thường nói: “Nếu thật sự có thuốc như vậy thì đã vỡ tổ rồi! Ít nhất cũng phải oanh động hơn cả chuyện chip đột phá mấy hôm trước! Ông dọa ai chứ!”

Mấy hôm trước, ông cũng nghe nói đến chuyện sản nghiệp chip có đột phá, khi đó còn cực kỳ oanh động, nếu như thuốc kéo dài tuổi thọ này mà là thật, vậy chắc chắn còn phải oanh động hơn, dù sao, nếu thuốc này thật sự có thể kéo dài tuổi thọ, đến khi đó, tất cả đều sẽ chạy đến cướp đoạt thôi!

Vương Tồn Hạo khẽ giật mình, nghi ngờ hỏi: “Chip? Đột phá cái gì?”

Viện Sĩ Cổ nói: “A! Nghe nói là một công ty bên Thiên Hải, tên là Đông Đằng thì phải, đã làm được máy quang khắc, chuyện này còn oanh động cả nước!”

Những ngày gần đây, ông cũng làm việc khá bận rộn, nhưng vẫn nghe nói một chút, mà Viện Sĩ Vương thì cắm đầu trong phòng nghiên cứu mấy ngày rồi, lại không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên chắc chắn là chưa biết.

“Cái gì? Máy quang khắc á? Tôi mới bế quan mấy ngày mà đã có chuyện lớn như vậy rồi sao?” Vương Tồn Hạo hơi líu lưỡi.

Lão Lý lại khoe khoang: “Đúng là chuyện này rất lớn, nhưng chuyện của ngành toán học chúng tôi cũng không nhỏ nha! Chuyện đó chỉ oanh động trong nước mà thôi, còn ngành toán của chúng tôi là oanh động toàn thế giới nha!”

Vương Tồn Hạo hừ nói: “Được rồi được rồi, chỉ có ngành toán học của các ông là lợi hại, đúng không! Hừ, nói cho ông thì ông lại không tin, chờ mấy ngày nữa thì ông sẽ biết, đảm bảo cũng sẽ oanh động toàn thế giới, đảm bảo sẽ oanh động hơn thành quả của các ông nhiều, đây chính là kỹ thuật có thể thay đổi cả thế giới đấy!”

Lão Lý lại nói với vẻ khinh thường: “Hừ! Tôi cũng không tin, mà ông nói là Thần Châu chứ không phải chỗ này của các ông đúng không? Chính là xí nghiệp dược được mong chờ nhất đúng không? Nghe nói họ đã có mấy loại thuốc mới, nhưng có thể so sánh với thuốc kéo dài tuổi thọ sao? Toàn thế giới này cũng không có kỹ thuật như vậy!”

“Như thế nào? Người ta không có thì mình cũng không có à? Lý lão đầu, tôi nói cho ông biết, ở đó có một thiên tài chân chính, tên nhóc đó mới chỉ 23 24 tuổi thôi, mà trình độ đã cao hơn tôi và Lão Cổ rồi đấy!” Vương Tồn Hạo mặt đỏ lên vì kích động, lại bắt đầu tranh luận.

“Thiên tài? 23 24 tuổi? Ha ha!” Lão Lý nghe xong thì không khỏi bật cười thành tiếng.

Ông thừa nhận, trên đời này có thiên tài tồn tại, nhưng mà, trẻ tuổi như vậy mà đã có trình độ cao hơn cả hai Viện Sĩ này thì cũng quá khó tin rồi đấy, Einstein, Newton tái thế à? Loại thiên tài này, trăm năm cũng khó gặp, sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy được!

Vương Tồn Hạo sắc mặt nghiêm túc, hừ lạnh nói: “Không tin? Được! Chiều nay ông đi theo bọn tôi, đi gặp tên nhóc họ Diệp đó, đến khi đó, ông sẽ biết cái gì là thiên tài chân chính!”

Lão Lý vẫn cười như cũ, nhưng từ từ, ông lại nghĩ ra thứ gì đó, nụ cười trên mặt cũng đọng lại.

Ông nhíu mày, hình như là không thể tin được cái phỏng đoán hoang đường của mình, liền mở miệng hỏi: “Ông vừa mới nói. . .tên nhóc đó họ gì cơ?”

Hết chương 1392.
Bình Luận (0)
Comment