“Họ Diệp!” Vương Tồn Hạo kinh ngạc nói: “Lão Lý, có chuyện gì sao?”
“Diệp?” Lão Lý lại khẽ giật mình, lại càng hoảng hốt hơn: “Ông. . .ông vừa nói. . .cậu ta bao nhiêu tuổi cơ? Hơn 20 á? Dáng dấp thế nào?”
Vương Tồn Hạo hưng phấn nói: “Dáng dấp à? Rất đẹp trai, tuấn tú lịch sự! Tôi nói cho ông biết nhé, tên nhóc đó không chỉ đẹp trai bình thường thôi đâu, tôi cũng không biết hình dung như thế nào nữa, có cơ hội dẫn ông đi gặp thì ông sẽ biết.”
Lão Lý nghe xong thì thân hình hơi run lên, gương mặt cũng hiện lên vẻ khó tin.
Trong miệng ông còn lẩm bẩm: “Không. . . không thể nào! Điều này sao có thể!”
“Lão Lý, ông sao thế? Không thể nào cái gì?” Vương Tồn Hạo và Viện Sĩ Cổ ở một bên đều hơi buồn bực.
Lão Lý hơi tỉnh táo lại, cười khổ nói: “Chuyện này. . .nói thế nào đây! Nói ra thì rất khó tin, các ông có biết vì sao giáo sư Trần lại giải được nan đề thế kỷ này không?”
“Thật ra thì giáo sư Trần đã nói với tôi, nói là đây cũng không phải hoàn toàn là công lao của ông ấy, mà là có một người trẻ tuổi đã cho ông ấy vài công thức ban đầu, gợi ý cho ông ấy, sau đó, ông ấy bắt đầu suy diễn theo những công thức đó, thế là giải được nan đề thế kỷ này!”
“Không có mấy công thức đó, thì ông ấy không có khả năng chứng minh được, sau này ông ấy cũng muốn liên lạc với người trẻ tuổi kia, nhưng tiếc là đối phương không đáp lại.”
Viện Sĩ Cổ và Vương Tồn Hạo nghe xong thì đều hơi sững sờ.
Dựa theo những lời Lão Lý vừa nói, thì không phải giáo sư Trần dùng sức một người để giải giả thuyết của Goldbach, mà còn có một người trẻ tuổi khác đã góp sức nhiều hơn?
Với lại, người này cũng rất trẻ trung, dường như còn họ Diệp nữa?
Vương Tồn Hạo ngây người nửa ngày, lại lắc đầu thật mạnh, nói như chém đinh chặt sắt: “Không thể nào đâu!”
Tên nhóc họ Diệp kia đã cực kỳ giỏi trong lĩnh vực sinh vật rồi, làm sao có thể cũng có tài nghệ kinh người ở lĩnh vực toán học nữa, còn có thể giải được một nan đề thế kỷ?
Viện Sĩ Cổ cũng lắc đầu theo: “Đúng đúng! Khẳng định là không phải cùng một người, Lão Lý, ông suy nghĩ nhiều rồi.”
“Cũng đúng!” Lão Lý giật mình, rồi cũng gật đầu.
Ông cũng cảm thấy ý nghĩ này của mình quá hoang đường, thậm chí là điên cuồng, làm sao có thể có một thiên tài trẻ tuổi lại đồng thời có thành tựu kinh người ở hai lĩnh vực khác nhau như thế chứ!
Tuyệt đối là không có khả năng!
Lão Lý lại hỏi: “Lão Vương, tên nhóc mà ông nhắc đến là người như thế nào? Có đáng tin không? Sẽ không khoác lác chứ?”
“Tên nhóc kia. . .” Vương Tồn Hạo nói, lại nở nụ cười tươi rói, mặt mày hớn hở.
Lúc này, có một người đi vào phòng tìm Viện Sĩ Cổ, là một nữ nhân viên nghiên cứu mang báo cáo đến cho Viện Sĩ Cổ xem.
Cô nghe hai vị Viện Sĩ nói chuyện phiếm thì thần sắc khẽ động, chợt cười hỏi: “Vương lão, ngài đang nói đến Diệp thủ phủ đúng không!”
“Diệp thủ phủ? Cậu ta trở thành thủ phủ từ bao giờ rồi?” Vương Tồn Hạo khẽ giật mình: “Cô cũng biết cậu ấy à?”
Nữ nghiên cứu viên cười nói: “Làm sao có thể không biết được, thời gian gần đây anh ấy rất nổi, trước đó còn lên cả tivi nữa, Vương lão, ngài không biết sao? Anh ấy chính là ông chủ của Đông Đằng! Anh ấy quá đẹp trai, cho nên độ hot của anh ấy ở trên internet còn cao hơn cả mấy ngôi sao, minh tinh nữa đấy.”
“Cái. . .cái gì?”
Ba vị Viện Sĩ nghe xong thì đều sững sờ, cả người cũng mờ mịt.
Họ kinh ngạc nửa ngày rồi quay sang nhìn nhau, ánh mắt của cả ba đều trợn tròn lên, tràn đầy vẻ khó tin.
Đông Đằng?
Vậy có nghĩa là, tên nhóc đó là người đã giải quyết vấn đề chip?
Vương Tồn Hạo vỗ trán một cái, tự lẩm bẩm: “Để tôi tỉnh táo lại đã.”
Ông thật sự quá khiếp sợ!
Nghiên cứu phát triển nhiều loại thuốc mới, còn là ra thuốc kéo dài tuổi thọ, đều là tên nhóc họ Diệp kia, giờ người làm ra máy quang khắc, giải quyết vấn đề chip, lại cũng là tên nhóc này?
Có lẽ, người trợ giúp giáo sư Trần giải quyết nan đề thế kỷ, cũng là tên nhóc này!
Đây. . .rốt cuộc là quái vật gì?
Ba vị Viện Sĩ nhất thời nghẹn họng trân trối, không thể tin nổi.
Viện Sĩ Cổ suy nghĩ nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Hay. . .hay là như này, người Lão Lý nhắc đến không phải là cậu ta, còn Đông Đằng thì cậu ta chỉ làm ông chủ thôi, có tiền nha, thu mua vài công ty chất bán dẫn, vừa hay lại làm ra máy quang khắc, cũng không đại biểu cho chuyện cậu ta hiểu lĩnh vực này!”
“Chắc là vậy rồi!” Lão Lý kia nghe thế cũng gật đầu.
Ông cho rằng, chắc đây mới là sự thật, bằng không thì cũng quá bất hợp lý rồi!
Vương Tồn Hạo chần chờ một chút, rồi nói: “Hay là. . .hay là gọi điện hỏi Lão Tằng nhé? Ông ấy hiểu lĩnh vực này nhất, nên chắc hẳn sẽ biết vài tin tức.”
Bọn họ cũng quen biết với Lão Tằng bên Viện Công Trình.
“Cũng được, ông gọi hỏi thử xem>” Viện Sĩ Cổ do dự một chút rồi gật đầu.
“Được! Alo, Lão Tằng à, tôi muốn hỏi ông vài chuyện thôi, mấy hôm trước đã có tin tức lớn đúng không, ông hiểu nhà Đông Đằng kia bao nhiêu?”