Vương Tồn Hạo cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc, hỏi vài câu thì sắc mặt liền cứng đờ, thần sắc cũng trở nên ngây dại.
“Thiên tài? A? Cái gì? Ông nói cái gì cơ?”
Đối phương nói cái gì thì ông cũng đã không nghe rõ nữa, đầu óc chỉ ong ong lên.
Hai người Lão Lý và Lão Cổ nhìn thây biểu cảm này của ông thì cũng hiểu, sắc mặt cũng ngây dại theo.
Suy đoán của họ không sai, tất cả đều là tên nhóc kia!
Chế dược sinh vật, điện tử, còn cả toán học. . .một người trẻ mới hơn 20 tuổi, sao có thể đồng thời có tạo nghệ cao siêu ở cả ba lĩnh vực như vậy chứ?
Chuyện này, thật sự là quá bất hợp lý!
Đối diện, Viện Sĩ Tằng nói một loạt, lại thấy đối phương không có phản ứng gì, liền thấy hơi buồn bực, hô lên vài tiếng liên tiếp.
“Alo! Người đâu?”
Rất lâu, Vương Tồn Hạo mới lấy lại tinh thần.
“Tôi đang nghe đây!”
Viện Sĩ Tằng cười nói: “Người trẻ tuổi này rất khó lường đấy! Tôi và viện trưởng Viện Công Trình bọn tôi, còn cả phía trên cũng đã tỏ thái độ muốn chiêu mộ cậu ấy rồi, dù treo cái chức suông cũng được, tuyệt đối không thể bỏ qua một nhân tài như vậy! Ông thấy có đúng không!”
“Cái gì?” Vương Tồn Hạo giật mình, vỗ bàn một cái, rồi đứng bật dậy: “Không được, không thể được! Cậu ấy là người của Viện Khoa Học chúng tôi, nào đến lượt Viện Công Trình các ông nhúng tay vào, đừng hòng cướp người của bọn tôi!”
“A?” Viện Sĩ Tằng ở bên kia hơi sửng sốt, có chút mê mang.
Đây là chuyện gì thế nào?
Sao người của Viện Khoa Học lại muốn cướp người với bọn họ rồi?
Người trẻ tuổi kia cực kỳ tài giỏi trong lĩnh cực khoa học kỹ thuật điện tử, không vào Viện Công Trình của bọn họ thì vào đâu? Đám người Viện Khoa Học này lại nhảy vào làm gì!
Có bệnh!
Dựa vào hàm dưỡng nhiều năm, ông cố nén xúc động muốn mắng chửi người của mình.
Viện Sĩ Tằng tức giận hừ nói: “Các gì mà người của Viện Khoa Học các ông? Cậu ấy vào Viện Khoa Học làm gì? Quá lãng phí! Tôi nói cho ông biết, cậu ấy là người của Viện Công Trình chúng tôi, các ông đừng hòng cướp, không có cửa đâu!”
“Đánh rắm!” Vương Tồn Hạo lại vỗ bàn một cái, hai mắt trợn ngược lên: “Người này vào Viện Khoa Học là thích hợp nhất, ông có biết thiên phú của cậu ấy trong lĩnh vực sinh vật cao đến mức nào không? Còn cả toán học nữa, ông không biết đúng không, nói ra thì sợ ông bị dọa chết mất!”
“Cậu ấy gia nhập Viện Khoa Học của chúng tôi mới có thể phát huy thiên phú một cách tốt nhất! Gia nhập các ông thì quá phung phí của trời.”
“Đúng thế!” Hai vị Lão Lý và Lão Cổ ở bên cạnh đều thể hiện thái độ, bọn họ cũng nghe rõ, đám Viện Công Trình bên đối diện muốn cướp người rồi!
Còn có thể nhẫn nữa sao?
Lúc này, hai người họ cũng vỗ bàn, cất tiếng nói với vào, bắt đầu rùm beng lên.
. . .
Một giờ chiều.
Một chiếc xe Van dừng lại trước cổng chính sinh vật Thần Châu.
Viện Sĩ Tằng dẫn theo một đám người bước xuống xe, giương mắt nhìn tòa nhà cao tầng khí thế và những nhà xưởng rộng rãi kia, ông liền thấy hơi hoảng hốt.
Sáng nay, ông đã ầm ĩ một trận với đám người Lão Vương và lão Lý bên Viện Khoa Học, lại từ trong miệng bọn họ biết được một sự thật kinh người.
“Tên nhóc này là quái vật gì đây?” Ông không nhịn được mà cười khổ.
“Đi đi đi, đi vào trước, đám người Viện Khoa Học vẫn chưa đến đâu, chúng ta phải nhanh chân lên, xông vào rót thuốc mê cũng phải bắt được tên nhóc này, không để cho mấy lão già Viện Khoa Học có cơ hội!”
Viện Sĩ Tằng nói xong thì vẫy tay, vội vàng đi vào trong.
Còn chưa đi vào cửa, liền nhìn thấy có một chiếc xe đi đến, ông nhìn kỹ vào thì mặt liền đen xì, đám lão già bên Viện Khoa Học cũng đến rồi!
Vương Tồn Hạo nhảy xuống xe, chế nhạo một câu: “Lão Tằng, tốc độ rất nhanh đấy! Mới có một giờ thôi, ông vội như thế làm gì?”
“Ôi! Tôi cần gì phải vội, có gì mà phải vội chứ!” Viện Sĩ Tằng hừ nói: “Dù sao tôi cũng rất tự tin, chắc chắn cậu ấy sẽ chọn chúng tôi mà không chọn các ông!”
Vương Tồn Hạo trừng mắt, cả giận nói: “Đánh rắm! Cậu ấy chắc chắn sẽ chọn Viện Khoa Học chúng tôi, Viện Khoa Học của chúng tôi có danh tiếng lớn, đãi ngộ cao, không giống khổ sở như đám Viện Công Trình các ông!”
“Viện Công Trình của chúng tôi làm sao? Ít nhất bọn tôi cũng làm việc thật, cũng có thành quả, các ông thì sao?”
Viện Sĩ Tằng cũng đối chọi gay gắt.
Vương Tồn Hạo hừ nói: “Các ông có thành quả gì? Các ông làm được máy quang khắc à? Còn không phải dựa vào tên nhóc này! Hừ, thế mà ông cũng nói mà không biết ngại.”
Viện Sĩ Tằng đỏ mắt lên, lại bắt đầu tranh luận, “Tôi. . .vậy còn các ông? Các ông không phải cũng như vậy sao?”
Hai nhóm người vừa ồn ào vừa đi về phía tòa nhà cao tầng kia.
Còn chưa đến cửa thì đã có người đi ra đón.
“Là tên nhóc kia!”
Hai nhóm người đều sáng mắt lên, cùng nhau gia tăng tốc độ.
Diệp Mặc đi đến gần, quét mắt nhìn qua, nghi ngờ hỏi: “Vương Lão, hả? Tằng Lão? Sao mọi người lại đến đây?”
Hắn nhớ là, mình chỉ bảo Hà Kiến Hoa mời mấy người Viện Sĩ Vương thôi mà! Làm sao bây giờ Viện Công Trình cũng đến rồi?
Vương Tồn Hạo cười đắc ý nói: “Ông xem đi, người ta còn không chào đón ông kìa! Không mời mà cũng đến, hừ, mất mặt xấu hổ!”
Viện Sĩ Tằng hơi lúng túng nói: “Chúng tôi. . .đến xem thôi!”
“Ồ, mời mọi người vào trong!”
Diệp Mặc nghiêng người, dùng tay ra dấu mời.
“Được được! Ông xem đi, người ta lễ phép chưa kìa, không giống đám lão già các ông chút nào.” Viện Sĩ Tằng cười một tiếng, lại quay sang đá đểu mấy người Vương Tồn Hạo.