Chủ tịch Tào ngồi một chỗ rất lâu không động đậy.
“Vị Diệp tiên sinh này, đúng thật là đáng sợ.”
Chủ tịch Tào thở dài.
Lần trước, Chủ tịch Tào đã cảm thấy lai lịch của vị Diệp tiên sinh này rất khủng bố rồi, lần này, ý nghĩ đó lại càng vững chắc hơn.
“Cậu ta mua công ty truyền thông Thời Đại cũng là vì To Thiên Hậu à?”
Bỗng nhiên Chủ tịch Tào thì thào một câu, sau đó thì liền cười khổ.
Loại chuyện này rất lãng mạng, nhưng cũng quá xa xỉ.
Châm một điếu thuốc, rít vài hơi, Chủ tịch Tào mới chỉnh lý lại suy nghĩ, rồi cầm điện thoại lên gọi cho giám đốc Lưu.
“Cái gì? Lại muốn gỡ hết bài á?”
Giám đốc Lưu lại khiếp sợ.
Đây đã là lần thứ hai Chủ tịch Tào đích thân gọi điện để hỏi chuyện hot search.
Lần trước thì cấm tài liệu đen của Tô Thiên Hậu, lần này lại xóa bài nói xấu về công ty truyền thông Thời Đại, chẳng lẽ lại là vị đại lão thần bí kia ra tay sao?
“Đúng rồi! Hai lần đều có quan hệ với Tổng giám đốc Lý của công ty giải trí Kim Sư, vậy thì khẳng định là vị đại lão này lại ra tay rồi.”
Giám đốc Lưu hơi suy nghĩ một chút là hiểu ngay.
“Có vẻ như Tổng giám đốc Lý đã chọc phải một nhân vật rất ghê gớm!”
Giám đốc Lưu để điện thoại xuống rồi thở dài một câu.
“Dù sao thì cũng đã đăng vài ngày rồi, bây giờ xóa thì cũng không cần phải báo cho công ty giải trí Kim Sư làm gì! Nếu họ hỏi thì liền bảo người của công ty truyền thông Thời Đại xóa.” Giám đốc Lưu lẩm bẩm.
Sau đó Giám đốc Lưu bắt đầu ra lệnh cho cấp dưới làm việc.
……
“Xong rồi.”
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc gửi tin nhắn cho Quan Tuyết.
“Xong cái gì?” Quan Tuyết hơi giật mình.
“Chuyện đã được giải quyết rồi! Lát nữa cô liên lạc với người của Weibo, rồi trả một chút phí quan hệ xã hội là được.” Diệp Mặc nói.
“Chuyện này…đã giải quyết xong rồi?”
Trên mặt Quan Tuyết hiện lên vẻ khó tin.
Chỉ chưa đến mười phút đồng hồ!
Chuyện đã được giải quyết?
Chẳng lẽ chuyện này đơn giản thế à?
Vừa rồi Chủ tịch Diệp nói là gọi điện thoại, anh ta gọi cho ai nhỉ?
“Rốt cuộc thì anh ta có lai lịch gì đây?”
Nàng ngửa người tựa lưng lên ghế, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ có chút xuất thần.
Rõ ràng là đẹp trai như vậy, còn giàu có nữa, bây giờ còn có quan hệ rất rộng nữa. Chỉ cần một cuộc điện thoại mà đã giải quyết được vấn đề cực kỳ phiền phức của công ty. Đây đúng là thần thông quảng đại, không gì không làm được.
“Hừ! Dù anh ta có lợi hại đến đâu đi nữa, thì vẫn là một tên khốn!”
Nàng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua thì lại nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ, thiết lập nữ cường nhân của nàng đã bị hủy sạch, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng dựa vào ngủ để thăng tiến.
Còn cả một câu kia nữa, ‘cô không có con, nhưng tôi thì có con’ khiến cho nàng tức giận đến hộc máu, tối hôm qua nàng giận đến mức lăn lộn trên giường mãi không ngủ nổi.
Nàng chưa kết hôn thì làm sao, chưa sinh con thì sao, có liên quan rắm gì với anh ta chứ!
“Quá khinh người.”
Quan Tuyết càng nghĩ càng giận, dùng sức giật giật tóc, trên gương mặt xinh đẹp của nàng thì tràn đầy vẻ xấu hổ.
“Ai nha, thôi không nghĩ nữa.”
Nàng dùng sức lắc đầu, rồi ngồi thẳng lên.
Phong thái của nàng khá yểu điệu và nở nang, một bộ đồ văn phòng cộng thêm đôi tất chân mỏng manh màu đen khiến cho những đường cong của nàng được triển lộ ra vô cùng tinh tế.
Cổ áo sơ mi hơi thấp, để lộ ra một khe sâu không thấy đáy.
Ở trên người nàng, có một loại phong vận thành thục cực kỳ mãnh liệt, là một loại phong tình gợi cảm mê người của ngự tỷ.
“Làm việc! Làm việc! Chị đây sẽ để cho tất cả những kẻ nói xấu sau lưng kia phải ngậm miệng lại.”
Nàng nhếch cặp đùi đẹp thon dài lên, rồi siết chặt nắm đấm để cổ vũ cho mình, sau đó bắt đầu cố gắng làm việc.
……
Một bên khác, trong phòng làm việc.
Diệp Mặc làm một video về quần áo trẻ con, rồi bắt đầu mở live stream để luyện tập nhạc cụ.
Khi chạng vạng tối thì Diệp Mặc nhận được điện thoại của nhà.
“Con trai, ngày mai mẹ sẽ đi cùng cha con đi lên thăm ông ba của con, thuận tiện đi thăm bọn nhỏ luôn, con nhớ chuẩn bị một chút, rồi dẫn hai đứa bé đến chơi với chúng ta nhé.”
“Còn nữa! Lần này đừng có đặt trước khách sạn gì nữa nhé, mấy nghìn đồng một đêm quá lãng phí, ở nhà cũng rất tốt rồi.”
Mẹ Diệp ở đầu dây bên kia bắt đầu nói liên miên lải nhải.
Khi nói đến khách sạn thì giọng nói của mẹ Diệp còn có một tia oán trách.
“Vâng vâng!”
“Ngày mai mấy giờ thì cha mẹ đến?”
Diệp Mặc vội vàng trả lời.
“Sáng mai là đến nơi, đến nơi thì đi bệnh viện thăm ông ba trước, nghe nói ông ba của con đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Vâng!”
Hàn huyên thêm một lúc, thì Diệp Mặc để điện thoại di động trước.
“Đã đến lúc để cha mẹ biết về căn biệt thự rồi…”
Diệp Mặc suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng đã đến lúc cho hai người họ biết.