Buổi sáng, Diệp Mặc đi đến ga xe lửa.
Chờ tầm nửa tiếng thì cha mẹ đến.
Một lát sau, bọn họ chen chúc trong biển người đi ra, hai người họ ăn mặc vẫn rất mộc mạc, trong tay lại có một đống bao lớn bao nhỏ.
“Sao cho mẹ lại mang nhiều đồ vậy.”
Diệp Mặc vội vàng chạy lại đỡ.
“Chẳng mấy khi đi lên một chuyến, tất nhiên phải cầm nhiều một chút rồi.” Mẹ Diệp cười nói: “Ông bà nội của con lại thịt mấy con gà, rồi bảo mẹ nhất định phải mang đến cho con, còn cả rau xanh này nữa…”
“Còn có vài thứ thì là cho Ông ba của con.”
“Mẹ, để con xách đồ cho.” Diệp Mặc cầm lấy mấy túi đồ.
“Con trai, lần này con không đặt khách sạn đấy chứ?” Cha Diệp cau mày hỏi.
“Không, không có.” Diệp Mặc lắc đầu.
“Thế thì tốt.” Cha Diệp cười vui vẻ: “Thế mới đúng chứ, lãng phí tiền làm gì! Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện thăm ông ba của con.”
“À đúng rồi, cái cần câu lần trước bao nhiêu tiền thế? Dùng rất tốt…”
Ba người gọi xe đi đến bệnh viện Nhân Hoa.
“Oa! Bệnh viện này rộng quá!”
Cha Diệp vừa xuống xe đã hô lên một tiếng.
“Nghe nói đây là bệnh viện tư nhân à? Mẹ nghe chú hai của con nói, con có quen biết với viện trưởng của bệnh viện này à? Sao con quen được ông ấy thế?” Mẹ Diệp tò mò hỏi.
“Con đi xã giao thì quen được ông ấy.” Diệp Mặc nói.
“Con trai mình giờ đã khác xưa rồi, nó có bản lĩnh rồi, quen biết vài nhân vật lợi hại cũng là chuyện bình thường mà.”
Cha Diệp cất tiếng cười to, rồi nhìn con trai mình, cảm thấy rất tự hào.
Lần này, Tiểu Mặc để cho mình nở mày nở mặt ở trước mặt các họ hàng thân thích tại quê nhà, người nào nhìn thấy mình cũng đều nói một câu, ông có người con trai ngoan giỏi.
“Cha mẹ, ở bên này.”
Diệp Mặc dẫn hai người đi đến phòng bệnh VIP.
“Đến rồi à.”
Diệp Chính Đức rất nhiệt tình cười nói: “Đến thăm là được rồi, còn mang nhiều thứ thế làm gì.”
“Cần phải mà.” Cha Diệp cười, rồi thả mấy túi trong tay xuống cạnh giường, sau đó mới quay sang chào ông cụ: “Chú, chú thấy thế nào rồi, đã khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.”
Tinh thần của ông cụ có vẻ tốt hơn rất nhiều, cười rất vui vẻ với mọi người.
“May mà lần này có Tiểu Mặc nhà cháu, những ngày gần đây, các y tá và bác sĩ trong bệnh viện chiếu cố chúng ta rất nhiều, hơn nữa phí tổn cũng không cao! Nếu như đi Thiên Hải, thì khẳng định không có đãi ngộ này.”
Diệp Chính Đức lôi kéo Cha Diệp, rồi nói với giọng cảm kích.
“Ha ha!” Cha Diệp nghe thấy thế thì rất thoải mái và hãnh diện.
“Bọn cháu đi đây! Chú cố gắng bồi dưỡng cho tốt nhé, cha cháu còn đang chờ chú về đấy.”
Ở lại chơi một lúc, thì Cha Diệp mới đứng dậy tạm biệt.
“Tôi thấy khí sắc của ông cụ rất cụ rất tốt, không có gì phải lo nữa đâu.”
Ra khỏi phòng bệnh, Mẹ Diệp nói.
“Ừm! Thân thể của chú cũng tốt như cha vậy!” Cha Diệp cười nói.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện.
“Đi thôi, về nhà!”
Gọi xe xong, Cha Diệp đang định nói đi về Thiên Thủy Nhã Uyển.
“Cha, chúng ta không đi về đấy.” Diệp Mặc vội vàng nói.
“Hử? Không về đấy thì về đâu? Chẳng lẽ con lại vụng trộm đặt khách sạn rồi à?” Cha Diệp cau mày nói.
“Không phải khách sạn.” Diệp Mặc cười nói: “Gần đây con mới mua một căn nhà, rộng hơn bên Thiên Thủy Nhã Uyển, hai người qua đó ở đi.”
“Con trai, con mua nhà mới từ bao giờ thế? Sao không nói với chúng ta một câu?” Mẹ Diệp kinh ngạc.
“Con sợ hai người mắng nên mới không nói, hôm nay con sẽ dẫn hai người đi xem một chút.” Diệp Mặc cười nói: “Bác tài, đi Hồ Phỉ Thúy.”
“Hồ Phỉ Thủy? Đó là chỗ nào? Nhà con mua rộng bao nhiêu? Hơn 100 mét vuông không?” Cha Diệp hỏi.
“Dù sao thì cũng rất rộng.”
Diệp Mặc cười nói, hắn cũng không định giải thích, lát nữa đến nơi cha mẹ sẽ biết.
Tài xế bắt đầu lái về phía Hồ Phỉ Thúy.
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
Chiếc xe đi hơn nửa tiếng, khi nhìn thấy trước mặt xuất hiện núi thì Cha Diệp hơi khó hiểu: “Con trai, sao con lại mua nhà ở địa phương như này chứ?”
“Nơi này cũng rất khá mà.” Diệp Mặc cười nói.
Mặc dù nơi này không phải trung tâm thành phố, nhưng cũng không phải là vùng ngoại thành, coi như là khu vực ở giữa.
“Là nơi này sao?”
Lại đi thêm một lát, tài xế mới ngừng lại, trước mặt chính là cửa lớn của khu biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
“Đúng rồi! Cảm ơn bác tài!”
Ba người xuống xe.
“Con trai, nhà của con ở đâu? ở chỗ nào?”
Cha Diệp và Mẹ Diệp nhìn hai bên một chút thì trợn tròn mắt.
Chỗ này không có tòa nhà cao tầng hoặc là trung cư nào cả, trái lại thì phía trước là một cánh cổng lớn rất khí thế, không biết ở phía sau có cái gì.
“Chính là chỗ này.”
Diệp Mặc cười chỉ vào cánh cửa lớn.’
“Trong này à?” Hai người đêu cảm thấy khó hiểu.
“Diệp tiên sinh?”
Cửa chính, lại là bảo vệ Tiểu Lưu đang trực, khi Tiểu Lưu nhìn thấy Diệp Mặc thì nhiệt tình chạy ra nghênh đón.
Tuy rằng Diệp tiên sinh rất ít khi đến đây, nhưng Tiểu Lưu vẫn có ấn tượng rất sâu sắc.