Vệ Triệu Minh vừa tắm xong, phủ thêm áo ngủ để đi xuống dưới nhà, liền nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của con trai mình ở trước cửa, không khỏi kinh ngạc nói: “Nhất Luân, sao thế?”
“Con nói gì cơ?”
Tiếp nhận chén trà sâm mà Vương Kiều Kiều đưa qua, đưa lên uống một ngụm thì sắc mặt ông ta liền đọng lại.
Rầm.
Tay run một cái, chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành, nóng trà nóng hổi bắn lên mu bàn chân của ông ta, nhưng ông ta vẫn hồn nhiên không biết.
Ông ta ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
“Con. . .con lặp lại lần nữa?”
Vương Kiều Kiều ở bên cạnh cũng sửng sốt, cũng chưa tỉnh táo lại từ tin tức kinh người này.
“Y tế Vân Bang xảy ra chuyện rồi, tập đoàn Mỹ Nhã kia. . .” Vệ Nhất Luân gần như là mang theo tiếng khóc nức nở, dùng giọng nói run rẩy để kể lại một lần, “Nhất định là họ Diệp kia, nhất định là tên đó, tên đó cố tình gài bẫy con.”
Anh ta nói xong thì lại trở nên kích động: “Tên khốn khiếp này, bỉ ổi, vô liêm sỉ.”
Vệ Nhất Luân càng mắng, thần sắc càng dữ tợn.
Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn không ngờ được là mình sẽ bị gài bẫy, bởi vì anh ta vẫn luôn cho rằng, tên họ Diệp kia cũng chẳng có bản lĩnh gì, mà chỉ là một bình hoa có dáng dấp đẹp trai, lại biết nịnh nợ, biết tìm chỗ dựa mà thôi, đáy lòng anh ta vẫn luôn xem thường tên này.
Nhưng mà kết quả là, cái bình hoa không có bản lĩnh gì ở trong mắt anh ta, lại là một nhân vật tâm cơ thâm trầm, âm hiểm xảo trá, bỉ ổi vô sỉ đến cùng cực.
Sau khi nghe xong, Vệ Triệu Minh lại ngẩn ngơ.
Thân hình ông ta bỗng nhiên run lên, lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, trên mặt đã không còn chút máu nào.
“Honey!” Vương Kiều Kiều vội vàng đỡ ông ta.
Trên mặt cô ta cũng có một vệt chấn động, nhưng so với cha con nhà họ Vệ thì vẫn tốt hơn nhiều.
Dù sao cô ta cũng đã được chứng kiến bản lĩnh của tên kia, uy phong như ông chủ Kim, cuối cùng vẫn phải ngồi tù đấy thôi.
“Anh không sao!”
Vệ Triệu Minh đứng vững, khoát khoát tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn con trai mình một chút, muốn trách cứ vài câu, ban đầu ông ta cũng không đồng ý để y tế Vân Bang mở rộng và khuếch trương, vì cảm thấy nó quá mạo hiểm, nếu như khi đó ông ta kiên trì hơn, thì sẽ không có ngày hôm nay rồi.
Nhưng lời ra đến miệng, ông ta lại nuốt vào.
Chuyện này, cũng không hoàn toàn là lỗi của Nhất Luân, đều là do tên nhãi kai quá âm hiểm xảo trá, dù là ông ta, thì có lẽ cũng sẽ bị mắc lừa.
Hơn nữa, chuyện cũng đã rồi, trách cứ cũng không có tác dụng gì.
Vệ Triệu Minh lấy lại tinh thần, hỏi: “Tình huống thế nào? Có thể khống chế không?”
Vệ Nhất Luân lắc đầu cười khổ nói: “Chúng ta không thể ép được dư luận ở trên internet rồi, danh tiếng và việc kinh doanh của Vân Bang chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, tổn thất không nhỏ, còn Mỹ Nhã. . .khoản giao dịch này, chúng ta lỗ nặng rồi. . .”
Anh ta nói xong thì lại cúi đầu xấu hổ.
Tính toán sơ qua, thì lần này Vân Bang sẽ tổn thất bảy tám tỷ, nếu như dư luận vẫn tiếp tục lên men, vậy tình hình sẽ càng hỏng bét.
“Không sao! Vẫn chưa đả thương được căn cơ của chúng, thua lỗ thì thua lỗ thôi, coi như mua một bài học cho con.” Vệ Triệu Minh đi dạo vài vòng, từ từ tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Chỉ là. . . sau này con muốn ngồi vào vị trí của cha, thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa, kẻ dưới sẽ không phục.”
“Con biết!” Vệ Nhất Luân lại cười khổ.
Lần này anh ta gây họa lớn, e rằng mấy ông anh trai kia đã vui vẻ hơn tết rồi.
“Tên nhãi kia. . . ôi ôi, vẫn rất có tâm cơ đấy! Đúng là cha đã coi thường tên đó rồi, xem ra tên đó có thể đi đến ngày hôm nay, cũng là có chút bản lĩnh, chứ không hoàn toàn dựa vào vận may.” Vệ Triệu Minh tức giận hầm hừ.
Ông ta cũng đã nhìn nhầm, không ngờ tên nhãi kia còn trẻ mà đã có tâm cơ sâu như vậy, đứa con trai này của mình quả thật không phải là đối thủ.
Có điều, tập đoàn Vân Bang bọn họ nhà lớp nghiệp lớn, chút tổn thất này vẫn có thể chịu nổi, sau này tìm cơ hội cho tên nhãi kia một bài học là được, bằng không thì ông ta không nuốt nổi cơn giận này!
Khi Vệ Triệu Minh đang suy nghĩ, điện thoại di động của ông ta liền vang lên.
“Cái gì?”
Sau khi nghe xong, toàn thân ông ta chấn động như bị sét đánh.
“Tại sao có thể như vậy?” Vệ Triệu Minh thì thào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Điện tử Vân Bang cũng xảy ra chuyện!
Đây chính là căn cơ của tập đoàn Vân Bang bọn họ!
Vệ Nhất Luân thấy thế nội tâm liền run lên, khàn giọng hỏi: “Cha, sao thế ạ?”
Vệ Triệu Minh nói với vẻ hoảng hốt: “Ngân hàng muốn rút vốn cho vay của điện tử Vân Bang, là chủ tịch Tại tự mình gọi điện thoại. . .”
Vệ Nhất Luân không hiểu, kinh ngạc nói: “Rút vay? Cha, sao lại thế được? Chủ tịch Tại và cha có quan hệ rất tốt cơ mà?”
Vị chủ tịch Tại này là bạn cũ hơn ba mươi năm của cha, làm sao có thể đột nhiên làm như vậy?
“Đúng vậy mà!” Vệ Triệu Minh thì thào như nói mờ, ông ta cũng không hiểu nổi.
Ông ta có một phỏng đoán mơ hồ, nhưng mà ông ta lại không tin nổi, làm sao tên nhãi kia có thể thần thông quảng đại đến trình độ này chứ?
Lại còn có thể lôi kéo bạn cũ của ông ta, đâm ông ta một đao!