Sau khi Diệp Mặc lái xe vào cổng chính của khu biệt thư, vài phút đồng hồ sau, một chiếc SUV đi đến, dừng lại ở một nơi vắng vẻ cách cổng chính một đoạn.
Trong xe, Trần Thiên Hạo nhìn qua bên đó thêm vài lần, đôi mày kiếm cũng nhíu chặt lại.
“Lệ Cung Uyển!”
Giờ phút này, trong lòng anh ta tràn đầy hoang mang và khó hiểu.
Thậm chí, còn cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Hôm nay, mấy người bọn họ đã điều tra cả ngày, nhận được rất nhiều tình báo, mỗi một tình báo đều khiến bọn họ khiếp sợ, thậm chí là không tin.
Họ Diệp này là ông chủ của Thần Châu, lại còn là ông chủ của tập đoàn y tế Nhân Hoa, hơn nữa, bản thân còn là một bác sĩ.
Điều càng kỳ quái hơn là, họ Diệp này còn là một bác sĩ hết sức trâu bồ, còn được người xưng là thần y, hình như cũng rất nổi tiếng ở trên quốc tế, tuổi con trẻ mà đã là truyền kỳ của giới y học rồi.
Thậm chí nhà Toyota ở nước N cũng phải chạy qua bên ngày tìm tên này khám bệnh.
Sau khi mấy người bọn họ đi vào bệnh viện Nhân Hoa kia để tìm hiểu tình báo xong thì hết sức mờ mịt và mê mang, còn bị rung động bởi trình độ biến thái đó.
Tuổi còn trẻ, đã là nhà sinh vật học đỉnh cấp nhất trên thế giới, lại còn là thần y, có một thân y thuật siêu phàm, hành y tế thế.
Có lại biến thái này tồn tại, khiến cho bọn họ cảm thấy mình rất vô dụng.
Bọn họ phải mất nửa ngày, mới có thể thoát khỏi cái tâm trạng bi quan của việc ‘ta là phế vật’ này.
Hôm nay, bọn họ còn phát hiện, dường như tên này còn không dẫn vệ sĩ theo, bọn họ không phát hiện bất cứ vệ sĩ nào, kể cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Tên này tự tin với an nình của Đế Kinh thế cơ à?
Sau khi phát hiện chuyện này, bọn họ cũng từng nghi ngờ rằng đây có phải là một cái bẫy hay không, cái bẫy dành cho đám người như bọn họ, nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy rất không có khả năng.
Không có vệ sĩ trong bóng tối, không có chuẩn bị ở sau, vậy không thể nào là bẫy rập được.
Hơn nữa, một người giàu có như vậy, làm sao có thể lấy tính mạng mình ra để câu cá được, chuyện này rất không sáng suốt.
Nhưng cũng không biết tên này quá tự tin với an nình ở Đế Kinh, hay là không biết tình cảnh bây giờ của mình nữa!
Nhưng mà điều này lại hơi kỳ lạ.
Bởi tên này không biết thì đã đành, nhưng chắc chắn sư muội sẽ hiểu, không thể nào không nhắc nhở được, chẳng lẽ. . .quan hệ của hai người này không tốt?
Trần Thiên Hạo suy nghĩ một lát, lại nheo mắt nhìn chằm chằm về phía cổng chính khu biệt thử, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Người đàn ông đeo kính ngồi trên ghế lái bên cạnh lắc đầu nói: “Nơi này không vào được đâu!”
Chiều nay, anh ta đã tìm hiểu qua rồi, bảo vệ nơi này rất nghiêm, ngay cả cổng chính cũng không thể đi vào, hình như những người này cũng thuộc Hoa Thiên, mà còn không phải những bảo vệ bình thường, tất cả đều là những người cao to, thân thủ nhanh nhẹn, đều là cao thủ.
Anh ta còn dùng máy drone để thăm dò bên trong, nhưng mới bay được một lúc thì đã bị phát hiện và xua đuổi.
“Anh xem, bên kia còn có mấy chiếc xe, đã đỗ ở đó từ chiều rồi, nhìn thấy cái dấu hiệu kia không? Đó là tiêu chí của Hoa Thiên, anh nói xem, những người bên trong đang làm gì?”
Anh ta quay người, chỉ về phía góc đường không xa.
Trần Thiên Hạo nhíu mày nhìn qua bên đó.
“Lại là Hoa Thiên!” Trần Thiên Hạo chậc một tiếng.
Thần Châu kia có quan hệ rất chặt chẽ với Hoa Thiên, nơi này cũng có một đống người của Hoa Thiên, chắc chắn là do tên họ Diệp kia sắp xếp để bảo vệ người nhà rồi, dựa theo tình báo mua được, thì tên này cũng đã làm cha rồi, còn có một đôi Long Phượng Thai.
Điều này cũng rất bình thường!
Chỉ là tên này lại không mang vệ sĩ bảo vệ bản thân, điều này mới không bình thường, cũng khiến cho anh ta rất khó hiểu.
Có thể là do tên này quá tự tin, cảm thấy mình sẽ không xảy ra chuyện. . .
Nhưng mặc kệ thế nào, thì đây cũng chính là một cơ hội của bọn họ.
Trần Thiên Hạo gõ gõ năm ngón tay, lẩm bẩm: “Đã không thể ra tay ở nhà, vậy chỉ có thể. . .ra tay ở trên đường!”
Bọn họ theo dõi cả ngày hôm nay, phát hiện tên này chỉ đi đến ba địa phương, một là bệnh viện, một nhà hàng, nơi cuối cùng là Thần Châu, đó đều là những nơi có rất nhiều người, căn bản không có cơ hội ra tay, bây giờ, ra tay ở nhà cũng bị loại bỏ.
Càng nghĩ, càng cảm thấy chỉ có thể ra tay ở trên đường.
Trên tuyến đường cũng có mấy con phố khá vắng vẻ, lượng xe cộ qua lại khá ít, đúng là có cơ hội.
Tốt nhất là chờ đến lúc chạng vạng tối, vậy thì chờ tên này về nhà.
Cô gái duy nhất trong nhóm bỗng nhiên lên tiếng: “Chúng ta nhất định phải ra tay à?”
Cô gái này khoảng 27 28 tuổi, dung mạo xinh đẹp, hình như còn là con lai.
Trần Thiên Hạo quay người hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi chỉ cảm thấy, người này rất tốt!” Cô gái do dự nói: “Các anh không thấy à, người này có học vấn rất cao, lại còn biết trị bệnh cứu người, là một người tốt.”
Râu quai nón ở bên cạnh cũng gật đầu.
Người này đúng là rường cột của nước nhà, không không không, có thể nói là toàn nhân loại, những nghiên cứu của người này có thể để cho thế giới phát triển hơn nhiều.
Đáy lòng anh ta cũng cực kỳ bội phục những người như vậy.