Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1435 - Chương 1435. Sư Muội, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 1435. Sư muội, đã lâu không gặp!
Chương 1435. Sư muội, đã lâu không gặp!

Đám người Trần Thiên Hạo ngây ngẩn cả người.

Tên này bị làm sao vậy?

Không thấy quần áo của bọn họ sao?

Không hiểu tình cảnh của minh bây giờ sao?

Tại sao còn cười hì hì như không có chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ còn tưởng là bọn họ đang quay phim sao?

Trần Thiên Hạo quát nhẹ: “Người anh em, đi theo bọn tôi một chuyến! Anh là người thông minh, nên chắc biết nên phải làm gì nhỉ?”

“Muốn tiền à? Muốn bao nhiêu? Ra giá đi!”

Diệp Mặc liếc mắt đánh giá ba người họ một chút, lại liếc mắt nhìn chiếc xe kia, bên trong còn có một tài xế, tổng cộng bốn người.

“Tiền gì?”

Trong khoảnh khắc, Trần Thiên Hạo cũng hơi động lòng, tên này vô cùng nhiều tiền, vài trăm triệu đô la cũng có thể lấy ra, có thể nói là còn nhiều tiền hơn cả người thuê nữa.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã tỉnh táo lại.

Tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng là chữ tín.

“Đừng nói nhảm, lên xe đi!”

Trần Thiên Hạo lại quát một tiếng, rồi tiến lên một bước, vươn tay qua.

“Được được được! Tôi đi với các anh, nhưng các anh đừng động vào chiếc xe này nhé, nó rất đắt, hơn 100 triệu đấy, các anh làm hỏng là không đền nổi đâu.” Diệp Mặc nhếch miệng cười một tiếng, quay người đóng cửa xe, rồi giơ hai tay lên.

“Móa! Đắt như vậy cơ á?”

Trần Thiên Hạo khẽ giật mình, cũng thấy hơi khiếp sợ.

“Đi đi đi!”

Sau đó, anh ta tiến lên, xô đẩy vài cái, muốn đẩy người lên xe, rồi tranh thủ thời gian rút lui.

Đúng lúc này, đầu đường bên kia có một chiếc xe lao nhanh qua bên này, đèn xe sáng rực, khiến cho mấy người hoa cả mắt, ngay sau đó, một tiếng phanh gấp vang lên, một bóng người mở cửa nhảy xuống xe.

“Nguy rồi!”

Người đàn ông râu quai nón nhìn qua thì lập tức biến sắc.

Đây không phải người phụ nữ kinh khủng kia sao!

Tại sao người này lại xuất hiện ở đây?

Trần Thiên Hạo cũng quay người nhìn, rồi cũng ngơ ngác và kinh ngạc một chút.

Người sư muội này không phải là đội trưởng đội bảo vệ của Thần Châu sao, chỉ phụ trách bảo vệ công ty thôi mà.

Bọn họ theo dõi mấy hôm, cũng không phát hiện cô ấy bảo vệ từ trong tối mà, tại sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện rồi?

“Mau dẫn người đi, để tôi cản cho.”

Trần Thiên Hạo chợt lách người qua, ngăn ở phía trước, đứng đối diện với bóng người kia rồi giơ hai tay lên.

Rầm!

Một tiếng vang trầm.

Khóe miệng anh ta co giật vài cái, toàn thân cũng chấn động kịch liệt, còn lùi về sau hai bước, chỉ cảm thấy hai tay đã hơi run rẩy.

Người sư muội này, càng ngày càng biến thái!

“Hả?”

Bóng người kia dừng lại, khẽ ồ lên một tiếng, hiển nhiên là kinh ngạc khi cú đá ngang của mình bị chặn lại.

“Hi! Sư muội, đã lâu không gặp!” Trần Thiên Hạo bỏ mặt nạ xuống, cười hì hì.

“Là anh?”

Đường Nguyệt Dao khẽ giật mình, rồi lườm nguýt một cái, gương mặt đầy vẻ chán ghét.

“Anh điên rôi à, anh làm gì ở bên ngoài cũng không ai quan tâm, nhưng ở chỗ này thì đừng làm loạn.” Nàng lạnh giọng trách mắng: “Mau thả người!”

“Anh cũng không làm loạn mà, sư muội yên tâm, em còn không biết cách làm người của anh sao? Tuy rằng anh khá hư hỏng, nhưng đến giờ vẫn không làm chuyện thương thiên hại lý gì, em yên tâm đi, lát nữa anh sẽ trả cậu ta lại cho em!”

Trần Thiên Hạo vẫn cười đùa tí tửng.

“Đúng rồi, sư muội, sao em lại đến đây? Anh theo dõi mấy ngày rồi, mà có thấy em đâu! Em là đội trưởng đội bảo vệ chứ có phải vệ sĩ của cậu ta đâu, nhìn dáng vẻ này của em thì hình như rất lo lắng cho cậu ta nhỉ, sao thế, rất quan tâm cậu ta à?”

“Chà chà! Điều này không giống em chút nào nha! Sư muội, em sẽ không nhìn trúng cậu ta chứ? Tuy rằng cậu ta rất đẹp trai, rất nhiều tiền, rất có tài, nhưng mà, cậu ta quá yếu đuối, không phải gu của em, cũng không hợp với khí chất của em nha!”

“Anh câm miệng!” Đường Nguyệt Dao quát lạnh, nghiến chặt hàm răng, đôi tay ngọc cũng đã siết chặt.

“A. . .! Anh nói lung tung thôi, đừng tưởng thật!”

Trần Thiên Hạo khẽ giật mình, nghênh đón anh ta lại là một cú đá ngàng, anh ta liền đưa tay lên chặn lại, lại bị đá cho lùi lại vài bước.

Trần Thiên Hạo quay người, nhìn thấy đám người bên mình vẫn đang ngẩn người tại chỗ, thì tức giận mắng: “Còn nhìn cái gì, đi mau lên! Để tôi cản cho.”

“Ah. . .ah!”

Lúc này râu quai nón mới giật mình tỉnh lại, sắc mặt anh ta lại hơi cổ quái, anh ta vẫn không biết là hai người này còn là sư huynh sư muội, chẳng trách. . .!

“Sư huynh của đội trưởng Đường?” Diệp Mặc cũng kinh ngạc mà nhíu mày.

Hắn vẫn không quên mà nhắc nhở một tiếng: “Ai! Các anh cẩn thận một chút, đừng làm hỏng xe tôi, bằng không thì sửa rất phiền phức.”

“Anh. . .”

Đường Nguyệt Dao nghe thấy thế thì vô cùng tức giận, nàng còn dành thời gian quay đầu qua để trừng mắt với Diệp Mặc một cái.

Đến lúc nào rồi mà còn lo lắng cho xe chứ!

Còn nữa, cái tên khốn khiếp này không chịu nghe lời nàng, không chịu mang vệ sĩ theo, nếu như mang theo thì sẽ có chuyện này sao?

Thật sự là tức chết mà!

Trần Thiên Hạo cũng quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Mặc một chút, mở miệng nói nhỏ: “Con hàng này cũng quá bình tĩnh rồi.”

“Đừng nói nhảm, lên xe mau!” Râu quai nón cũng quát nhẹ một tiếng, lại đưa tay đẩy vài cái, muốn đẩy người lên xe rồi tranh thủ thời gian bỏ chạy.

Diệp Mặc mỉm cười, nhấc chân định lên xe.

Hết chương 1435.
Bình Luận (0)
Comment