Đúng lúc này, đột nhiên có những tiếng động cơ dầy đặc truyền đến, mấy chiếc xe SUV màu đen đang lao nhanh qua bên này, tất cả đều là xe không biển, chớp mắt đã lao đến gần.
“Lại một đám nữa! Tối nay cũng náo nhiệt đấy nhỉ!”
Diệp Mặc hơi nhìu mày.
Râu quai nón của tưởng đó là vệ sĩ của Hoa Thiên, nhưng đám người kia vừa mở miệng thì anh ta mới biết đây là người nước N, sắc mặt anh ta liền thay đổi.
“Người nước N?”
Người phụ nữ kinh khủng kia xuất hiện, giờ lại có một đám người nữa, nhân số lại gấp mấy lần bọn họ, tình hình này có chút không ổn rồi!
“Mẹ nó!”
Râu quai nón nhỏ giọng mắng vài câu, lại ra hiệu cho người bên cạnh kéo mục tiêu lên xe, còn anh ta thì quay người, cầm chặt cái gậy sắt, lao thẳng vào đám người mới đến.
“Ahhhhh. . . “
Còn chưa đến gần, bên phía đối phương đã có người móc súng kích điện ra, anh ta lập tức biến sắc, rồi run rẩy vài cái, sau đó liền ngã xuống.
“Đừng nổ súng, tôi sẽ đi theo các người.”
Diệp Mặc rất quả quyết mà giơ tay đầu hàng.
“Đi!”
Có người tiến lên, đẩy Diệp Mặc lên một chiếc xe SUV.
“Nguy rồi!” Đường Nguyệt Dao nhìn thấy cảnh này thì hô nhỏ một tiếng, trong lòng nhất thời nóng như lửa đốt.
Tuy người sư huynh này của nàng cũng không phải người tốt, nhưng rơi vào tay người này thì ít nhất cũng không mất mạng, còn rơi vào tay đám người khác thì lại khó nói, có trời mới biết đám người này định làm gì!
“Đám khốn khiếp này!” Trần Thiên Hạo cũng tức giận đến trợn trừng mắt.
Mắt thấy đã sắp thành công, làm sao đột nhiên xuất hiện một đám người nhảy ra chặn đường chứ!
Trần Thiên Hạo khẽ động thân, đang định xông lên, nhưng đối phương rút lui rất nhanh, người vừa lên xe là đã nhấn ga chạy luôn rồi.
“Mẹ nó!” Trần Thiên Hạo tức đến giậm chân, mở miệng mắng to.
Anh ta còn liếc nhìn qua một bên, oán trách vài câu.
“Sư muội ơi sư muội, đang yên đang lành em chạy ra làm gì, giờ thì hay rồi, người rơi vào tay đám người kia rồi, cũng không biết phải chịu tội như nào, em hài lòng rồi chứ!”
“Câm miệng!”
Nghênh đón anh ta là khuôn mặt lạnh lẽo thấu xương, đôi mắt đẹp lạnh lẽo kia trừng qua, sát khí bên trong làm cho lông tơ toàn thân anh ta nổ tung, anh ta lập tức ngập miệng lại, câm như hến.
Anh ta biết, sư muội của mình đã nổi giận thật rồi, hậu quả sẽ rất đáng sợ!
……
Chiếc xe đi được tầm gần 20 phút thì dừng lại, Diệp Mặc bị đưa vào một căn phòng.
“Làm tốt lắm!”
“Bỏ khăn trùm đầu của anh ta ra đi.”
Khăn trùm đầu vừa được bỏ ra, chỉ thấy phía trước là một người đàn ông tầm 30 tuổi, mặc một bộ tây trang màu đen, thân hình cao gầy, khuôn mặt cũng gầy gò, đôi mắt ti hí kia cho người ta có một loại cảm giác hung ác và nham hiểm.
“Chậc chậc!”
Người này đi quanh Diệp Mặc vài vòng, thỉnh thoảng lại chậc chậc một tiếng, “Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy một người nào hoàn mỹ như anh cả! Trí tuệ siêu quần, lại có dung mạo như vậy, còn cả những thành tựu kinh người, danh vọng, địa vị . . .Thật sự là khiến người ta ghen tị mà!”
Anh ta đứng lại, dùng trong mắt híp kia để đánh giá một phen: “Thật không thể tin nổi.”
“Xin chào, kẻ hèn này là Takeda Takaaki!” Anh ta mỉm cười, đưa tay ra: “Chắc anh cũng biết lai lịch của tôi rồi nhỉ, vậy tôi không cần tự giới thiệu nhiều nữa.”
“Người tiền nhiệm của tôi, chắc anh cũng biết ông anh trong tộc đấy của tôi nhỉ, đáng tiếc, anh ta quá vô dụng, quá phế vật, bằng không thì tôi cũng không cần đến đây.”
“Khi hứa hẹn với gia tộc thì nói lên đến tận trời, nhưng mà kết quả, thì lại chẳng làm được trò trống gì cả.”
“Chuyện này cũng có gì khó khăn đâu! Anh thấy đấy, tôi vừa đến, thì đã thành công rồi! Quá đơn giản mà!”
Takeda Takaaki thấy Diệp Mặc không đưa tay ra thì vẫn mỉm cười mà rụt tay về.
“Diệp tiên sinh, anh yên tâm, chúng tôi không muốn mạng của anh, thứ này không có ý nghĩa gì, chúng tôi chỉ cần anh phối hợp một chút, ngoan ngoãn giao những kỹ thuật quan trọng của loại thuốc kia cho bọn tôi, thì anh sẽ bình yên vô sự thôi.”
“Đương nhiên, nếu như anh còn có thể đáp ứng hợp tác với nhà Takeda chúng tôi, vậy thì càng tốt, khi đó, anh muốn cái gì, nhà Takeda chúng tôi cũng có thể cung cấp cho anh.”
“Tôi nghĩ là anh cũng không thiếu tiền tài, nhưng mỹ nữ thì lại khác, tôi nghĩ rằng anh sẽ thiếu đấy, dù thân thận của anh rất hiển hách, nhưng cũng có vài loại phụ nữ mà anh sẽ không dám động vào.”
“Nhưng nhà Takeda chúng tôi có thể cung cấp các mỹ nhân ở mọi phong cách cho anh, có thể thõa mãn tất cả ảo tưởng hoang đường, dục vọng biến thái ở trong nội tâm của anh.”
“Diệp tiên sinh, anh thấy thế nào?”
Takeda Takaaki cười tủm tỉm, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta vậy.
Diệp Mặc thản nhiên nói: “Không có hứng thú!”
Hợp tác với nhà Takeda chính là tranh ăn với hổ, không biết lúc nào thì sẽ bị bọn họ chọc cho một đao, với lại, hắn cũng không có ấn tượng tốt với đám người này.
“Thật sao?” Takeda Takaaki nhíu mày, nhưng cũng không thấy kinh ngạc.
Nếu như người này dễ thuyết phục như vậy, thì ông anh Takeda Yuuji kia cũng sẽ không thất bại, nghe nói Takeda Yuuji đã dùng mỹ nhân kế, nhưng không thành công.
“Diệp tiên sinh, anh làm tôi rất thất vọng đấy! Tôi còn cho rằng anh là một người thông minh, chúng ta nói chuyện sẽ nhẹ nhàng và vui vẻ hơn, nhưng anh làm như vậy, thì là ép tôi phải ra tay rồi.”