Takeda Takaaki lắc đầu, vỗ tay một cái, rồi quát nhẹ: “Mang lên!”
Ngay sau đó, có người mang một cái khay lên, trên đó có mấy ống tiêm.
Takeda Takaaki cầm một cái lên, đẩy nhẹ lên, có nước thuốc chảy ra từ đầu kim.
“Diệp tiên sinh, anh biết đây là thuốc gì không?” Takeda Takaaki quay người nhìn về phía Diệp Mặc, trên gương mặt nham hiểm hung ác kia cũng hiện lên vài phần lạnh lẽo.
“Đây gọi là thuốc nói thật, còn là loại có hiệu quả mạnh nhất, chỉ cần một chút thôi, đảm bảo tôi hỏi gì thì anh sẽ đáp đấy, hiệu quả của loại thuốc này rất mạnh, nên tác dụng phụ tự nhiên cũng rất mạnh, nó sẽ gây tổn thương cho đầu óc và cơ thể của người sử dụng.”
“Có lẽ chỉ cần một ống thuốc này thôi, thì bộ não thông minh của anh sẽ biến thành ngu xuẩn đấy! Nhưng cũng hết cách, ai bảo anh không chịu phối hợp chứ.”
“Ông anh Takeda Yuuji của tôi quá nhân từ, lá gan cũng quá nhỏ, nếu như anh ta làm dứt khoát như tôi, thì mọi chuyện đã xong từ lâu rồi.”
“Mang ghế lên, rồi Diệp tiên sinh đây vào ghế cho tôi.”
Takeda Takaaki vừa dứt lời, liền có hai người đàn ông lấy ghế và dây thừng ra.
Diệp Mặc ngồi xuống, mặc cho bọn họ trói mình lại.
“Có vẻ như anh không sợ hãi hay hoảng hốt chút nào nhỉ!”
Takeda Takaaki lại đi vài vòng quanh người Diệp Mặc, quan sát vị thiên tài này một phen: “Can đảm lắm! Chẳng trách lại không dẫn vệ sĩ theo, có điều, trong mắt tôi thì hành vi của anh quá ngu xuẩn.”
“Chẳng lẽ anh trông chờ vào đám người vừa rồi sẽ tìm đến đây để cứu anh à? Hừ! Bọn họ cũng không phải thứ tốt lành gì đâu!”
Diệp Mặc nhìn Takeda Takaaki, thản nhiên nói: “Tôi đang nghĩ, vì sao các anh không bắt cóc tôi luôn, có được bản thân tôi còn không tốt hơn là có kỹ thuật sao?”
Takeda Takaaki cười nói: “Đương nhiên là tôi đã từng cân nhắc qua chuyện đó, nhưng mà, bắt cóc một người sống vẫn rất khó khăn, cũng không phải không làm được, chỉ là rất phiền phức, nhất là loại nhân vật có thân phận hiển hách như anh thì lại càng khó hơn.”
“Coi như có thể bắt cóc anh ra nước ngoài thì cũng sẽ rất phiền phức, cũng sẽ bị người của anh trả thù, ảnh hưởng quá lớn, lại không khống chế được tổn thất.”
Diệp Mặc nói: “Vậy dù anh có hỏi được kỹ thuật rồi thả tôi đi, chẳng lẽ tôi sẽ không trả thù? Hay là, anh không muốn tôi sống sót rời đi?”
“Không không không! Tôi không muốn mạng của anh, hậu quả của việc giết anh quá nghiêm trọng, nhà Takeda chúng tôi không chịu nổi, anh không phải là một thương nhân bình thường, sức ảnh hưởng của anh quá lớn.”
“Lát nữa tôi sẽ thả anh đi thôi, nhưng trước khi thả anh, tôi sẽ quay cho anh một đoạn video, cam đoan anh không dám tiết lộ chuyện này, cũng không dám trả thù.”
“Video?”
Diệp Mặc khẽ giật mình, đừng bảo lại là phụ nữ nhé?
Takeda Yuuji kia rất cố chấp với mỹ nhân kế, cũng muốn quay video để uy hiếp hắn, khống chế hắn.
“Không không! Không phải phụ nữ, dùng phụ nữ để quay video thì có tác dụng gì chứ, tôi nghĩ anh sẽ không bị uy hiếp bởi mấy video không có chút lực uy hiếp nào như thế đâu.”
Takeda Takaaki lại cười, đôi mắt híp kia cũng nhíu lại, có vẻ hơi biến thái và dữ tợn.
“Đương nhiên sẽ là. . . đàn ông!”
Takeda Takaaki nói xong, liền cúi người, nói nhỏ bên tai của Diệp Mặc: “Diệp tiên sinh, chắc anh vẫn chưa từng thử trò này nhỉ! Không biết anh có thích hay không, tôi đã chuẩn bị cho anh hai tên đàn ông rất cao to mạnh mẽ! Đợi lát nữa, anh sẽ được hưởng thụ một chút.”
Hít!
Diệp Mặc nghe xong liền cảm thấy lạnh sống lưng, mở miệng hít một hơi khí lạnh.
Tên Takeda Takaaki này cũng quá biến thái rồi!
Trước kia, hắn cho rằng Takeda Yuuji đã hơi biến thái rồi, thế mà lại chuẩn bị một đống phụ nữ cho hắn.
Kết quả, tên mới đến này lại còn biến thái hơn.
So sánh như vậy, hắn lại càng thích Takeda Yuuji kia hơn, dù sao người ta cũng chuẩn bị mỹ nữ cho hắn.
Còn tên Takeda Takaaki này thì mới là một tên biến cmn thái, tên điên!
Takeda Takaaki cười lạnh lùng, nói: “Diệp tiên sinh, rất xin lỗi! Ai bảo anh không biết điều chứ! Đừng trách tôi nhé! Giờ cho anh nếm thử sự lợi hại của thuốc nói thật, sau đó, chúng ta sẽ tiếp tục chơi.”
Anh ta liền giơ ống kim trong tay lên, quơ quơ trước mặt Diệp Mặc, lại ngắm đầu kim về phía tay của Diệp Mặc.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Takeda Takaaki, khóe miệng cong lên, cười nó: “Dường như. . .anh vui vẻ hơi sớm rồi.”
“Hả? Vậy sao? Ha ha! Diệp tiên sinh, đến nước này rồi mà anh vẫn mạnh miệng à, hiện giờ, anh có gọi trời trời cũng không linh, gọi đất đất cũng không ứng đâu, anh vẫn nên cam chịu số phận đi! Muốn trách thì trách bản thân anh ngu xuẩn thôi!” Takeda Takaaki thản nhiên nhìn Diệp Mặc, giọng điệu còn tràn ngập vẻ mỉa mai.
“Vậy sao?”
Diệp Mặc từ chối cho ý kiến, hai mắt hơi nhìu lại, bên trong lóe lên một vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Ngay sau đó, dây thừng đang trói tay phải của hắn đã bị đứt đoạn, hắn lại cướp ống kim tiêm kia với tốc độ nhanh như chớp, rồi hung hăng đâm mạnh vào tay của tên kia.
Phốc!
Đầu kim vừa thô vừa tô lập tức đâm thủng da thịt, cắm sâu vào mu bàn tay kia.