Trong chớp mắt đó, Takeda Takaaki căn bản không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, cơn đau nhức kịch liệt đánh tới, để cho toàn thân anh ta giật mạnh, còn phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, hai đầu gối bịch một tiếng, quỳ xuống đất.
Hai mắt anh ta trợn trừng trừng, tràn đầy hoảng sợ, xen lên trong đó còn có vẻ không thể tin nổi.
Tên nhãi này là thể loại gì vậy?
Vừa rồi, anh ta còn nhìn thấy hai tay của tên này bị trói rất chặt, làm sao lại có thể thoát ngay được?
Không, không phải thoát, nó giống như nó đã bị kéo đứt, nhưng mà điều này. . . điều này có thể sao?
Takeda Takaaki ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã trắng bệch vì sợ hãi, toàn thân cũng đang run lên.
Ánh mắt của tên nhãi này hoàn toàn khác với lúc nãy, nó đã trở nên băng lãnh, rét lạnh, khiến cho người ta rùng mình, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Takeda Takaaki còn nghi ngờ, có phải mình đã bắt người rồi hay không?
Người có khí thế đáng sợ và thân thủ cực kỳ lợi hại ở trước mặt này, thật sự là tên đại gia trẻ tuổi có trí tuệ siêu quần kia sao?
Lúc này, đám người ở trong phòng cũng bị biến cố làm cho sợ ngây người, phải mười giây sau mới phản ứng kịp, bọn họ kêu gào vài câu rồi xông lên phía trước.
Diệp Mặc cởi dây thừng bên tay trái của mình, thản nhiên đứng lên, cổ tay khẽ vẩy một cái.
Xoạt!
Một tiếng vang nhỏ.
Bàn tay của hắn đã nắm chặt cái gậy sắt của đối phương đập qua, đùi phải giơ lên, đạp một cái vào bụng của đối phương!
Rầm
Thân thể của người kia cong lại, bay ngược ra sau như đạn pháo, rồi nện mạnh vào tường.
Sau khi rơi xuống đất, hai mắt trắng bệch, miệng sùi bọt mép mà ngất đi.
“Hình như ra tay hơi nặng rồi!”
Diệp Mặc nhếch miệng lẩm bẩm.
Dưới sự chồng chất của mấy kỹ năng, sức mạnh của hắn đã rất kinh khủng, nên phải thu lại một chút.
Thật ra thì hắn không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này lắm, từ khi nhận được kỹ năng Thể Thuật, thì hắn mới sử dụng có hai lần, một lần là khi đi đến nước H, còn một lần là khi gặp tên xui xẻo Kogoro kia.
Sau đó, hết rồi!
“Điều này. . .”
Takeda Takaaki cố gắng chống tay đứng dậy, nhìn thấy cảnh này thì lập tức sợ hãi mà trợn tròn mắt.
Một chân có thể đá bay một người, miệng còn sùi bọt mép?
Đây là quái vật gì?
Tê này thật sự là văn võ song toàn sao?
Trên thế giới này, lại có loại quái vật này sao?
Takeda Takaaki nuốt một ngụm nước bọt, hai chân nhịn không được mà run rẩy, sau khi hoảng sợ xong, rốt cuộc anh ta cũng hiểu, vì sao tên này lại không mang vệ sĩ theo, không phải vì tự đại ngu xuẩn, mà là người ta có thực lực này, bản thân người ta chính là cao thủ rồi.
“Móa nó, tại sao không ai nói cho mình biết chuyện này? Yuuji, tên khốn khiếp chó má này nhất định biết, tên chó này cố tình hại mình.”
Trong lòng Takeda Takaaki điên cuồng rống giận, lại cuống quít hối hận.
Khi thấy đám thủ hạ tay chân của mình đang ngẩn người tại chỗ, mặt còn đầy vẻ khiếp sợ, thì anh ta lại giận không có chỗ phát tiết, gào thét lên.
“Các người. . .các người xông lên bắt lấy tên đó cho tôi.”
Giờ phút này, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao, nếu không bắt được tên này, vậy anh ta sẽ xong đời, sẽ không rời khỏi Hoa quốc được.
Khi nhìn thấy một đám người xông lên mà còn không làm được gì tên kia thì đã gục xuống, Takeda Takaaki vừa kinh vừa sợ, hung hăng mắng vài câu, trái tim cũng đã chìm xuống đáy cốc.
“Phế vật! Tất cả đều là phế vật.”
Đám thuộc hạ này của anh ta chỉ có thể coi là tinh nhuệ, chứ không phải loại cao thủ chân chính, mà ở nơi này lại không kiếm được súng ống, hữu dụng nhất cũng chỉ có súng diện, nhưng mà bắn không trúng thì cũng vô dụng.
“Hai người, xông lên cho tôi!”
Takeda Takaaki thấy người đứng được càng ngày càng ít, thì đã hoàn toàn luống cuống rồi, anh ta nhìn hai bên một chút rồi lại gào thét lên, sau đó liền quay người bỏ chạy, hiện giờ anh ta vẫn còn cơ hội, vẫn có thể trốn về nước.
“A a!”
Hai tiếng kêu thảm thiết.
Takeda Takaaki còn chưa chạy được bao xa, sau lưng đột nhiên yên tĩnh như tờ, thân thể anh ta cứng đờ, ngây người tại chỗ, rồi bắt đầu run rẩy kịch liệt, trong đôi mắt trợn tròn kia đã tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cộc cộc!
Trong không gian yên tĩnh như tờ này, chỉ có tiếng bước chân thanh thúy vang lên, từ từ lại gần anh ta.
“Vội vã như vậy làm gì? Tôi đáng sợ như thế à?”
Takeda Takaaki quay cái cổ cứng đờ lại, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia đang cười như không cười mà tiến lại gần.
Takeda Takaaki run rẩy, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Diệp Mặc dạo bước đi vòng quanh Takeda Takaaki một vòng, khẽ lắc đầu nói: “Trước khi anh đấy, tôi cũng không quá chán ghét nhà Takeda, tôi còn rất thích ông anh Takeka Yuuji kia của anh, ít nhất thì ông ta cũng tìm mỹ nữ cho tôi, còn anh ta thì. . .”
“Thật ra thì Takeda Yuuji kia cũng từng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi phải cẩn thận với anh, còn nói anh có thủ đoạn tàn nhẫn, hết sức âm hiểm và giảo hoạt, tôi thấy ông ta nói đúng đấy, nhưng ông ta vẫn quên nói một chuyện, đó chính là không nói anh quá biến cmn thái.”
“Tôi rất không thích anh! Cho nên. . .anh cũng đừng về nữa, còn về phần mối thù này của tôi với nhà Takeda, thì sau này sẽ tính sổ, còn cả lão già kia nữa, tôi sẽ tìm ông ta để tính sổ.”