Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1439 - Chương 1439. Đường Nguyệt Dao: Còn Cười?

Chương 1439. Đường Nguyệt Dao: Còn cười?
Chương 1439. Đường Nguyệt Dao: Còn cười?

Diệp Mặc lại thong thả bước một vòng quanh người Takeda Takaaki, dừng lại ở trước mặt anh ta, hai con người nhíu lại, bên trong có ánh sáng lạnh lóe lên.

Takeda Takaaki run rẩy, đang định mở miệng cầu xin tha thứ.

Anh ta không muốn chết ở chỗ này, cũng không muốn ngồi tù vài chục năm ở Hoa quốc này, anh ta còn trẻ, anh ta còn phải lãnh đạo nhà Takeda. . .

Nhưng mà lời còn chưa ra khỏi miệng, một bàn tay đã chặt vào gáy của anh ta, hai mắt anh ta lập tức trợn trắng, rồi trực tiếp ngã xuống đất.

Diệp Mặc thu tay lại, lạnh lùng nhìn cảnh này.

Hắn đã khống chế sức mạnh rồi, sẽ không chết được, nhưng trí nhớ của tên này sẽ bị tổn hại, nghiêm trọng hơn thì có thể biến thành kẻ ngu ngốc, đời này coi nhủ bỏ, đây cũng là đáng đời, gieo gió gặt bão thôi.

Sau đó, Diệp Mặc nghe ngóng một chút, xác định chung quanh đã không còn ai, hắn liền tìm điện thoại di động của mình, rồi gọi một cuộc.

Gần 20 phút sau, người của Hoa Thiên đã chạy đến.

Một đám người vội vã chạy vào trong, vừa nhìn thấy tình hình bên trong thì hết sức mờ mịt.

“Ông chủ, ngài không sao chứ? Đây là. . .đây là. . .”

Bọn họ vừa mới nhận được thông báo của sếp Ngô, nói là ông chủ bị đám người nước ngoài bắt cóc, nên đang rất lo lắng, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của ông chủ, cho nên lập tức chạy đến đây, họ còn tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến, nhưng kết quả là, ông chủ thì không sao cả, trái lại thì đám bắt cóc đã nằm sùi bọt mép nằm trên mặt đất.

“Có người đã cứu tôi, thân phân người này hơi đặc thù nên không tiện lộ diện, liền nói là các anh cứu đi! Các anh thương lượng một chút, rồi lát nữa nói với cảnh sát như vậy đi!”

Những lời này của ông chủ lại làm cho bọn họ mê mang.

Nhưng rất nhanh, bọn họ cũng tiếp nhận ‘sự thật’ này, bắt đầu thương lượng, chế tạo khẩu cung.

Ngồi nghỉ ngơi một lúc, liền nghe tháy tiếng còi cảnh sát từ xa đi đến gần.

Diệp Mặc cũng đã quen thuộc với cảnh này rồi, dù sao lần trước hắn cũng từng bị ‘bắt cóc’, nên cũng quen với cảnh sát.

“Diệp tiên sinh, anh không có chuyện gì là tốt rồi.”

Cảnh sát chạy đến đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng rất tin tưởng lời giải thích của Diệp Mặc.

Tất nhiên họ biết vị thủ phủ trẻ tuổi này, nếu như vị này mà xảy ra chuyện, thì ngày mai sẽ oanh động cả nước, ảnh hưởng rất lớn, sẽ cho người ta cảm thấy an ninh ở Đế Kinh không tốt.

Một lát sau, một chiếc xe lao như bay đến nơi này, chính là chiếc xe của đội trưởng Đường.

“Đội trưởng Đường, cô đến rồi!”

Đường Nguyện Dao vội vã nhảy xuống xe, đánh giá Diệp Mặc một phen, đầu tiên là vỗ ngực rồi thở phào nhẹ nhõm, Diệp Mặc còn có thể cười, xem ra cũng không bị tra tấn hay đánh đập.

Sau đó, đôi mắt đẹp của nàng lại trừng lên, thở thì phò mà tiến lên, nhìn gương mặt tuấn tú ở trướng mắt này, liền giơ tay lên, ra vẻ muốn tát vào gương mặt này một cái cho hả giận.

Tay ngọc giơ lên, quơ quơ vài cái, cuối cùng vẫn hạ xuống.

“Anh còn cười, còn cười được à cơ!” Đường Nguyện Dao lườm nguýt một cái, tức giận nói: “Bảo anh mang vệ sĩ theo thì anh lại không mang, cũng không biết nghe lời, nghe lời một lần thì sẽ chết à?”

Diệp Mặc cười nói: “Không phải là còn có cô sao!”

Vị đội trưởng Đường này cũng rất ngạo kiều(*), luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, trước đó còn nói mặc kệ hắn, kết quả hôm nay tan làm xong lại đi theo bảo vệ hắn.

(*) có thể hiểu là ngoài lạnh trong nóng.

“Anh!” Đường Nguyện Dao cắn răng, lại vô cùng tức giận.

Tên khốn này con cười!

Làm sao còn cười được!

Diệp Mặc vẫn cười tủm tỉm như cũ, đánh giá gương mặt xinh đẹp này ở khoảng cách gần, mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo như khắc, da thịt mêm mại tinh tế, trắn nõn không tì vết.

Hình dáng ngũ quan của nàng có một tia hơi giống với Tư Vi, đều là một mỹ nhân tiêu chuẩn, nhưng hình dạng khuôn mặt và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Bình thường thì nàng rất cao ngạo và lạnh lùng, thỉnh thoảng gặp mặt thì đều thấy vẻ mặt lạnh lùng như thờ ơ với tất cả mọi thứ của nàng, có những lúc thì lại rất ngạo kiều, nói một đằng lại làm một nẻo.

Dáng vẻ giận dữ bây giờ của nàng, cũng lại là một phong tình khác biệt.

Phụ nữ xinh đẹp thì có tức giận cũng vẫn rất xinh đẹp.

“Tôi. . .tôi lười nói với anh! Ai muốn quản thì quản đi!” Đường Nguyện Dao tức giận một trận, thấy tên này vẫn cười hì hì thì nàng lại càng tức giận hơn, còn có chút bất đắc dĩ, sau đó, gương mặt lại hơi đỏ lên, bướng bỉnh mở miệng nói: “Lúc nãy, là tôi tình cờ đi ngang qua, chứ không phải chuyên môn đi theo anh, bảo vệ anh đâu nhé, anh đừng hiểu lầm.”

Nàng nói xong còn vênh mặt lên, hừ một tiếng.

Diệp Mặc gật đầu, cười nói: “Tôi biết, à đúng rồi, người sư huynh kia của cô đâu rồi?”

“Tên kia? Tôi bảo anh ta cút rồi! Tên khốn này còn dám trở về nước làm chuyện xấu nữa, hay là báo cảnh sát bắt anh ta luôn nhỉ? Để anh vào nhà lao ngồi tự kiểm điểm!” Vừa nhắc đến người sư huynh rác rưởi kia thì Đường Nguyện Dao lại nổi nóng.

Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Hai người không thân lắm à?”

Đường Nguyện Dao hừ nhẹ nói: “Không thân, chỉ là sư huynh trên danh nghĩa mà thôi! Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả.”

Diệp Mặc hơi suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, nói thế nào thì anh ta cũng là sư huynh trên danh nghĩa của cô, lần này cũng không có chuyện gì, quên đi thôi!”

“Được rồi! Coi như anh ta may mắn! Anh. . .anh không sao chứ! Đám người này có làm gì anh không?”

Đường Nguyện Dao nói xong lại lo lắng mà đánh giá Diệp Mặc từ trên xuống dưới.

Nàng cũng quen không ít đám người làm nghề này, có vài người còn rất biến thái.

Hết chương 1439.
Bình Luận (0)
Comment