Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1440 - Chương 1440. Đường Nguyệt Dao: Cuối Cùng Cũng Nghe Lời!

Chương 1440. Đường Nguyệt Dao: Cuối cùng cũng nghe lời!
Chương 1440. Đường Nguyệt Dao: Cuối cùng cũng nghe lời!

“Không sao! May mà tôi cơ trí, lấy được điện thoại di động để gọi người đến!” Diệp Mặc giải thích đơn giản một lượt.

Đường Nguyện Dao nghe xong thì khẽ gật đầu, nàng cũng không nghi ngờ gì.

Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói: “Chuyện này. . .đừng nói với Lâm Lâm, miễn cho cô ấy lo lắng.”

“Được! Chuyện này sẽ xử lý kín, không công bố ra ngoài!” Diệp Mặc cũng gật đầu.

Hắn cũng muốn giấu diếm chuyện này, cũng không muốn mấy người Ngọc Tình biết, bằng không thì họ lại lo lắng, chuyện lần trước cũng đã làm các nàng lo lắng một trận rồi.

“Xe của tôi đâu?”

“Sếp Ngô đã gọi người lái qua đây cho anh rồi!”

“Tốt!”

Đợi một chút, làm ghi chép xong, xe cũng đã đến.

“Tám rưỡi rồi, tôi phải về nhà thôi, đội trưởng Đường, cô cũng về đi, không cần tiễn, tôi bảo mấy người đi cùng là được, cô yên tâm đi!” Diệp Mặc vẫy tay chào tạm biệt Đường Nguyện Dao.

Đường Nguyện Dao mặt đầy nghiêm túc, quát nhẹ: “Ngày mai nhớ cũng phải để bọn họ đi theo hộ tống, biết chưa?”

“Biết rồi!” Diệp Mặc mỉm cười, móc chìa khóa xe ra, rồi đi về phía chiếc xe thể thao màu đen của mình.

“Như vậy mới đúng chứ! Cuối cùng cũng biết nghe lời!”

Đường Nguyện Dao nghe xong thì khuôn mặt đang căng cứng kia cũng hòa hoàn lại, nàng nhếch môi đỏ, nhỏ giọng thì thầm một câu, khóe miệng cũng từ từ cong lên thành một nụ cười.

Thuyết phục tên này cũng không dễ dàng chút nào!

Nàng cũng không đi, mà đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Diệp Mặc lên xe, được đội xe hộ tống rời đi xong, lúc này nàng mới quay người đi về phía xe của mình.

Nàng móc điện thoại di động ra, gọi đến một số, lạnh lùng nói: “Người không sao rồi!”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười hì hì của Trần Thiên Hạo: “Vậy là tốt rồi! Sư muội yên tâm rồi chứ!”

Đường Nguyện Dao quát nhẹ: “Anh tranh thủ thời gian cút đi cho tôi, cút càng nhanh càng tốt.”

Trần Thiên Hạo thản nhiên nói: “Được được được, anh đi, sẽ không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của sư muội! Chỉ là nếu như sau này anh hết tiền, chán nản, thì còn phải nhờ sư muội tiếp tế một chút rồi!”

“Cút!” Đường Nguyện Dao quát lạnh một tiếng, rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Nàng lại khởi động xe, rồi nhanh chóng đuối theo.

Diệp Mặc về đến nhà đã là chín giờ hơn.

“Về rồi đây!”

Hắn vào nhà, đổi giày, lại đi vào nhà bếp, sửa sang lại quần áo một chút, rồi mới đi ra ôm hai đứa bé.

“Đều tại Giang thiếu, vốn đã trên đường về nhà rồi, nhưng cậu ấy nhất định phải kéo anh đi, nói là có người bạn muốn làm quen với anh, anh cũng không có cách nào, đành phải đi qua một chuyến.” Diệp Mặc nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị trước.

Dù sao mặc kệ là chuyện gì, cứ đổ lên đầu Giang thiếu là được.

“Chỉ ăn cơm thôi, không có uống rượu!” Khi thấy ánh mắt chất vấn của Dương Mạn Ny, Diệp Mặc lại vội vàng giải thích.

“Tối nay hai người ăn gì vậy?”

Dương Mạn Ny nói: “Chỉ ăn sủi cảo thôi, rồi ăn thêm chút hoa quả.”

Nàng vốn đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, chỉ chờ Diệp Mặc về nấu cơm, nhưng kết quả là chờ mãi mà vẫn không thấy Diệp Mặc về, mãi về sau Diệp Mặc mới gọi điện thoại về, nói là ra ngoài ăn cơm với bạn, nên nàng liền không làm cơm nữa, cầm hộp sủi cảo đông lạnh ở trong tủ ra, cho lên nồi rồi ăn.

“Đói bụng không? Có muốn ăn bữa khuya không?”

Dương Mạn Ny nói: “Tám giờ bọn tôi mới ăn.”

Ngọc Tình dịu dàng nói: “Bọn em vừa ăn xong, nhưng mà nếu như anh vẫn đói thì có thể làm một ít, bọn em ăn cùng anh.”

“Được!”

Diệp Mặc đưa hai đứa bé qua cho các nàng, rồi đi vào nhà bếp nấu một nồi mỳ.

“Ừm! Ngon quá!”

Diệp Mặc vừa mới ăn được một chút, Dương Mạn Ny đã ăn hết nửa bát mỳ, nàng vùi đầu vào ăn uống, mặt thì đầy hưởng thụ! Cứ việc ngày nào cũng được nhấm nháp tay nghề của Diệp Mặc, nhưng dường như nàng ăn mãi cũng không ngán, trái lại thì miệng còn càng ngày càng kén ăn.

Dương Mạn Ny hút xong một sợi mỳ, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Khi nào thì anh về thành phố H? Công ty Đông Đằng kia cũng ở Thiên Hải đúng không? Dạo này Đông Đằng không có chuyện gì?”

Diệp Mặc bật cười: “Muốn tôi đi thế cơ à!”

Tô Ngọc Tình cười nói: “Chị Mạn Ny không có ý đó, bọn em đã tính rồi, lần này anh đã ở bên này gần một tháng rồi, mà anh bây giờ là người bận rộn, rất nhiều công ty cần quản lý, nhất là Đông Đằng kia còn nổi tiếng như vậy, quan trọng như vậy. . .cho nên bọn em đoán, anh sắp về bên kia rồi.”

Diệp Mặc nói: “Để mấy hôm nữa đi! Thời gian gần đây, Thần Châu có rất nhiều việc cần anh xử lý.”

“Ra là vậy!”

Dương Mạn Ny gật đầu: “Hình như Thần Châu này cũng rất nổi tiếng, thuốc kéo dài tuổi thọ lần trước anh nói đã thành công rồi à? Tôi thấy trên internet đều nói rất thần kỳ! Thật sự thần kỳ như vậy sao?”

Diệp Mặc cười nói: “Ừm, đây chỉ là thuốc đời thứ nhất, dùng thời gian dài cũng có thể kéo dài vài chục năm, sau này chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt hơn, sống gần 200 năm cũng là có khả năng, kỹ thuật y dược bây giờ đã rất phát triển. . .”

“Lợi hại vậy cơ à!”

Sau khi nghe xong, Dương Mạn Ny hơi líu lưỡi, nàng chỉ cảm thấy rất khó tin.

Hết chương 1440.
Bình Luận (0)
Comment