Hơn sáu giờ, Dương Mạn Ny tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng động xột xoạt ở bên ngoài, chắc là Diệp Mặc đang chuẩn bị bữa sáng.
Nàng lại chợp mắt thêm một lúc, rồi mới lười biếng ngồi dậy.
Trong căn phòng mờ tối, thân thể của nàng trắng như tuyết, đường cong chập trùng, uyển chuyển bay bổng, hơi nở nang nhục cảm, còn hiển thị rõ một loại phong vận thành thục, nơi tròn trịa sung mãn kia còn cao vút, thẳng tắp.
Cộc cộc!
Chân ngọc rơi xuống đất, nàng nhẹ nhàng đi về phía cuối giường, vươn tay lấy chiếc áo ngủ mỏng manh, rồi choàng lên người, cơ thể nở nàng lập tức bị che khuất, nhưng chiếc áo ngủ khá mỏng, vẻ mông lung này lại càng mê người hơn.
Nàng đi vào phòng tắm, rửa mặt một phen rồi đi ra nhà bếp.
Cầm một chai nước như mọi khi, lắc lư vài vòng, thị sát vị đầu bếp Diệp Mặc này làm bữa sáng, xem có hợp ý mình hay không, lại nhân lúc Diệp Mặc không chú ý, mà ăn vụng vài miếng.
“Ừm!”
Nàng mút ngón tay, hàng lông mày cũng giãn ra, mặt đầy vui vẻ: “Nước tương này ngon quá.”
Nàng hơi cúi người, lại đứng rất gần, nên có thể ngửi được mùi thơm cơ thể thành thục ở trên người nàng, cổ áo ở trước ngực hơi rộng, để lộ ra một mảnh trắng nõn đẫy đà.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua một chút, lại vội vàng thu hồi tầm mắt.
Tuy rằng đã ở chung khá lâu, cũng có chút sức miễn dịch, nhưng thỉnh thoảng vẫn không chống đỡ nổi mị lực của nàng, nàng thành thục xinh đẹp, phong vận vũ mị, có lực sát thương rất lớn với bất cứ người đàn ông nào.
Dương Mạn Ny ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cái liếc mắt kia của Diệp Mặc, nàng không khỏi cúi đầu đỏ mặt lần nữa.
Nàng lại ăn vụng vài miếng, liền mở đôi môi đỏ nở nang khiêu gợi, nhỏ giọng hỏi: “Diệp Mặc, tôi hỏi anh một chuyện nhé.”
Diệp Mặc thuận miệng nói: “Chuyện gì?”
“Anh biết công ty truyền thông Thời Đại không?” Dương Mạn Ny hỏi, giọng điệu như là chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc để xem hắn phản ứng ra sao.
Diệp Mặc khẽ giật mình, cười nói: “Biết chứ! Tôi đã mua nó từ lâu rồi.”
“Ừ!” Dương Mạn Ny ngẩng đầu, nhìn Diệp Mặc đầy thâm ý.
Nàng đã nghe qua về công ty truyền thông Thời Đại này rồi, nhưng lại không hiểu rõ lắm, tuy nàng là người đại diện của một ca sĩ, nhưng vì không thích bầu không khí loạn tùng phèo ở trong ngành, cho nên nàng cũng không có nhiều mối quan hệ và giao tiếp.
Nhưng thời gian gần đây, sau khi mở công ty Tinh Tình, thì nàng cũng giao tiếp nhiều hơn, quan hệ rộng hơn, nên cũng tiếp xúc với một số người trong giới truyền hình và điện ảnh, cũng nghe được vài chuyện của công ty Thời Đại này, nghe nói ông chủ của bọn họ bây giờ là một người trẻ tuổi họ Diệp.
Sau khi nghe thấy tin này thì nàng cũng không để ý lắm, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại một chút thì lại thấy hơi nghi ngờ, thậm chí còn nghĩ đến vị đại lão thần bí trước kia, không biết có phải là Diệp Mặc hay không?
Có điều, sau khi phân tích cẩn thận, thì thời gian lại không chính xác, bởi khi đó Diệp Mặc còn chưa có tiền, sao có thể mua được truyền thông Thời Đại chứ, chắc hẳn là sau này mới mua.
Nàng cũng không để ý đến vấn đề này lắm, mà càng để ý đến một vấn đề khác.
“Diệp Mặc, anh và Trang Khả Lam kia không có gì chứ?” Nàng dùng đôi mắt sáng rực để nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
“Trang Khả Lam?”
Diệp Mặc nhất thời sửng sốt, không ngờ nàng sẽ hỏi vấn đề này.
Dương Mạn Ny hừ nhẹ nói: “Đúng thế! Cô ta không phải nghệ sĩ của công ty anh sao! Còn được trao rất nhiều tài nguyên, bây giờ sống phong quang nha.”
“À, đúng thế, hình như là có chuyện này, nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến tôi! Tôi không quản chuyện công ty, tất cả đều là tổng giám đốc Tề sắp xếp, cô đi hỏi ông ấy đi.” Diệp Mặc cười nói, hắn cũng không hoảng hốt.
Dù sao, hắn và Trang Khả Lam kia cũng chẳng có gì cả, tất cả đều là do Tề Diệu Huy an bài.
Dương Mạn Ny nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc một lúc lâu, cũng không nhìn ra manh mối gì, nàng liền nhún vai, thì thầm nói: “Được rồi! Tôi tin tưởng anh!”
Chắc hẳn là nàng suy nghĩ nhiều thôi, dù sao Trang Khả Lam kia cũng kém Ngọc Tình rất xa, thậm chí còn không bằng nàng nữa kìa, Diệp Mặc sẽ không nhìn trúng người như vậy đâu, với tài sản và địa vị của Diệp Mặc bây giờ, muốn ăn vụng cũng sẽ có rất nhiều lựa chọn, sẽ không nhìn trúng loại này.
“Nếu như đó là công ty của anh, vậy cũng coi như là công ty của nhà mình rồi, hôm nào rảnh rỗi về thành phố H, tôi sẽ qua xem một chút.”
“Anh sẽ không mua những công ty khác đấy chứ? Có thật à? Nhiều như vậy thì anh quản lý kiều gì? À đúng rồi, số tiền tôi để ở chỗ anh ý, anh đưa cho tôi một ít, tôi muốn mua nhà, không phải tôi ở, mà là mua cho cha mẹ tôi.”
“Tôi đã muốn mua cho bọn họ từ lâu rồi, nhưng họ lại không muốn, vất vả lắm mới thuyết phục được hai người họ, mua một căn nhà rộng rãi một chút, để ông nội tôi cũng qua đó ở luôn, bây giờ tôi có bao nhiêu tiền rồi? Cái gì? Hơn năm tỷ á? Anh nói đùa à? Thần Châu kia của anh vẫn chưa lên sàn cơ mà!”
“Tôi nhiều tiền như vậy rồi à?”
“Vậy là tôi đã là tỷ phú rồi sao?”
Nàng trợn tròn đôi mắt đẹp, đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó lại bắt đầu hưng phấn để mức đỏ bừng cả mặt.
“Tôi phải đi rửa mặt, để tỉnh táo lại một chút.”
Dương Mạn Ny xoa xoa mặt, quay người bước đi, để lại một bóng lưng thướt tha và gợi cảm.