Chờ Ngọc Tình tỉnh dậy, Dương Mạn Ny lại hưng phấn mà kể lại chuyện này.
“Nhiều như vậy cơ á?” Tô Ngọc Tình nghe xong cũng khẽ giật mình.
Nhưng khi nàng nghĩ đến bản lĩnh của Diệp Mặc, thì cũng không thấy kỳ lạ.
Nàng cũng không hỏi mình có bao nhiêu tiền, chị Mạn Ny đã có nhiều như vậy, vậy chắc chắn nàng sẽ có càng nhiều hơn, nhưng bây giờ, ở trong mắt của nàng thì tiền nhiều đến đâu cũng chỉ là mấy con số mà thôi, để Diệp Mặc quản lý là được.
“Đi thôi!”
Chờ hai cô gái ăn xong, dọn dẹp xong, Diệp Mặc liền ôm hai đứa bé một lúc, hôn tạm biệt Ngọc Tình rồi đi ra ngoài.
Hắn đến bên cảnh sát trước, xử lý vài vấn đề ngày hôm qua.
Takeda Takaaki kia vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện, đám thủ hạ thì đã tỉnh rồi, nhưng khi lấy khẩu cung, thì cảnh sát lại rất khó có thể tin tưởng những lời nói của bọn họ.
“Làm sao có thể chứ! Chuyện đó quá bất hợp lý!”
Khi bị hỏi đến, Diệp Mặc cũng mở miệng trách mắng.
“Đúng vậy! Đám tội phạm này chỉ toàn nói dối.”
Các cảnh sát cũng đều gật đầu tán thành.
Trò chuyện vui vẻ một lúc, lại tiễn Diệp Mặc rời đi.
Sau đó, Diệp Mặc đi đến bệnh viện.
Diệp Mặc đi vào tòa nhà bệnh viện, vừa định đi tìm bác sĩ Amano, chỉ thấy có một bóng người lóe lên chỗ ngã rẽ, gương mặt tuấn lãng kia còn treo một nụ cười bất cần đời, chính là sư huynh của đội trưởng Đường.
“Hi! Ông chủ Diệp, lại gặp mặt rồi.”
“Là anh à!” Diệp Mặc đứng lại, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Trần Thiên Hạo cười nói: “Đừng sợ, lần này tôi đến đây chỉ để trò chuyện với anh thôi, bọn tôi vốn định đi từ tối hôm qua, nhưng lại trễ giờ, cho nên phải sắp xếp lại lần nữa, dù sao cũng đang rảnh rỗi, cho nên đến gặp anh một chút.”
“Trò chuyện cái gì?”
“Sư muội của tôi!”
“Cô ấy nói, cô ấy không thân với anh!”
“Thật sao? Nói như vậy cũng đúng, tóm lại, anh tuyệt đối đừng vì chuyện của tôi mà lạnh nhạt sư muội tốt của tôi nhé, như vậy thì tôi sẽ có lỗi với sư muội của mình mất! Lương tâm của tôi sẽ rất bất an!”
“Cái gì? Lạnh nhạt cái gì cơ?”
Diệp Mặc nghe thế thì hơi sững sờ, chỉ cảm thấy rất khó hiểu.
“Sư muội của tôi và anh không phải có loại quan hệ đó sao? Không có thật à? Tôi thấy sư muội của tôi đối xử với anh không bình thường đâu, chắc hẳn cũng có ý đó, tuy rằng cô ấy hơi bao lực một chút, nhưng con gái luyện võ đều như vậy mà!”
“Nhưng con gái luyện võ cũng có ưu điểm nha, ví dụ như chân dài này! Đôi chân kia của sư muội tôi không dài sao? Người còn rất dẻo, tư thế nào cũng làm được. . .”
Trần Thiên Hạo đi qua khoác vai Diệp Mặc, dáng vẻ cười hì hì như rất thân thiết.
Anh ta nói xong còn nháy mắt ra hiệu, đưa qua một ánh mắt ‘anh hiểu ý tôi mà’.
Khóe miệng Diệp Mặc co giật vài cái.
Người sư huynh này của đội trưởng Đường, có vẻ như không nghiêm túc chút nào!
Diệp Mặc nói: “Tôi và cô ấy không có loại quan hệ đó, tôi đã kết hôn rồi!”
“Tôi biết, còn có con rồi đúng không! Không sao cả! Anh giàu có như vậy, lại trẻ tuổi đẹp trai, cần gì để ý đến ánh mắt của thế tục.”
Trần Thiên Hạo nhếch miệng cười một tiếng.
“Sư muội của tôi rất tốt đấy, rất xinh đẹp, dáng người còn rất đẹp nữa!”
“Anh nhiệt tình như vậy để làm gì?”
“Tôi chỉ là quan tâm sư muội tốt của mình thôi, muốn tìm một nhà khá giả cho cô ấy, như vậy cuộc sống sau này cũng có chỗ dựa, không cần khổ cực giống như tôi nữa.”
“Chỉ như vậy?”
“Đương nhiên!”
“Được rồi! Vậy anh có thể đi rồi, tôi còn có việc muốn làm!”
“Được! Diệp thủ phủ, Diệp thần ý, vậy sau này có duyên sẽ gặp lại! À đúng rồi, nhất định phải đối xử tốt với sư muội của tôi đây, giúp tôi chăm sóc cô ấy!” Trần Thiên Hạo phất tay, rồi quay người rời đi.
Đi ra ngoài, leo lên một chiếc xe, người đàn ông đeo kính ngồi ở vị trí lái quay đầu qua hỏi: “Gặp chưa?”
“Gặp rồi!” Trần Thiên Hạo ngả người ra sau, bắt chéo chân, nhếch miệng nở nụ cười có ý vị sâu xa: “Vị Diệp thủ phủ này, cũng không phải người bình thường nha.”
Cô gái Hoa kiều ở phía sau hừ nói: “Đương nhiên không phải người bình thường, anh ta thông minh như vậy, có thành tựu lớn như vậy, có thể là người bình thường sao?”
“Ý tôi không phải vậy, ý tôi là, anh ta rất can đảm, rất to gan, lúc nãy, khi nhìn thấy tôi thì anh ta rất bình tĩnh, không sợ hãi một chút nào, thậm chí bình tĩnh đến mức đáng sợ.” Trần Thiên Hạo nói xong liền nhướn mày lên.
Vị Diệp thủ phủ này, tuổi tác còn nhỏ hơn anh ta, lăn lộn xã hội cũng không bằng anh ta, thế nhưng mà, anh ta lại không nhìn thấu được người này.
Buổi tối hôm qua, vị Diệp thủ phủ này vẫn luôn rất bình tĩnh, mặc kệ là khi nhóm người anh ta xuất hiện, hay là khi đám người kia xông đến, thì vị này vẫn không sợ hãi chút nào, chuyện này rất không bình thường, hoàn toàn không giống với người bình thường.
Dù là một vị đại gia to gan nào đó, nhìn thấy cảnh ngày hôm qua thì cũng sẽ sợ, người càng nhiều tiền thì lại càng sợ chết mà.
Sau khi vị này bị đám người kia bắt đi thì anh ta cũng rất lo lắng, cũng sợ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng kết quả, chỉ nửa tiếng sau thì sư muội đã nói cho anh ta biết, vị này đã được giải cứu, cũng không có việc gì.
Đây cũng là quá nhanh! Quá thuận lợi rồi!
Cũng rất không hợp lý.
Anh ta rất nghi ngờ, tên này không mang vệ sĩ theo, chính là một cái bẫy rập, cái bẫy mà ngay cả sư muội cũng không biết.
Thế nhưng mà, dùng an toàn của bản thân để bố trí cạm bẫy, người này cũng quá to gan rồi!