Toyoto Koichiro trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt.
Vậy mà công ty sinh vật Thần Châu làm chấn động toàn bộ thế giới cũng là của người trẻ tuổi này?
Không phải cậu ta đã có một cái Đông Đằng rồi sao, đó cũng là một xí nghiệp khoa học kỹ thuật có kỹ thuật dẫn đầu thế giới mà.
Chuyện này. . . thật sự là không thể tin nổi!
Nếu như những gì cậu ta vừa nói đều là thật, đều thần kỳ như vậy thật, thì đây sẽ là một kỹ thuật vĩ đại có thể cứu vãn vô số sinh mệnh, có thể làm thay đổi cả thế giới, ý nghĩa của nó còn trọng đại hơn cả loại thuốc kéo dài tuổi thọ kia, những giải thưởng gì gì đó kia cũng là chuyện nhỏ!
Toyota Sakeko ở một bên cũng trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ đỏ hồng kia cũng đã há hốc thành hình chữ O.
Bác sĩ Amano ở phía sau Diệp Mặc cũng lộ vẻ mờ mịt.
Ông ta cũng không biết chuyện này.
Chủ tịch Diệp không chỉ biết khám bệnh cứu người, mà còn có một thân phận kinh người như vậy, còn biết nghiên cứu thuốc, mà còn có thể nghiên cứu ra một loại thuốc thần kỳ nữa vậy nữa!
“Chỉ vài ngày nữa là xong rồi, rất nhanh!” Diệp Mặc mỉm cười: “À đúng rồi, nhà Toyota các ông có quan hệ gì với nhà Takeda không? Chính là chế dược Takeda ý.”
Toyoto Koichiro nói: “Takeda? Có chút quan hệ, tôi biết lão già kia của nhà bọn họ, nhưng không quá thân thiết, có chuyện sao, cậu muốn làm quen với ông ta à? Vậy tôi có thể giới thiệu một chút, tôi nghĩ mình cũng có chút mặt mũi này.”
“Không phải! Tôi và nhà họ có thù oán thôi!” Diệp Mặc lắc đầu nói: “Nếu đã không thân, vậy làm phiền Toyota tiên sinh giúp tôi chuẩn bị một số tài liệu về nhà Takeda.”
“Thù oán?” Toyoto Koichiro lấy làm kinh hãi.
Lại nhíu mày trầm tư một lát, thì liền bừng tỉnh đại ngộ.
Ông ta hơi do dự một chút, rồi gật đầu đồng ý: “Được!”
Gần giữa trưa, Diệp Mặc rời khỏi bệnh viện liền đến ẩm thực Diệp thị một chuyến, xử lý một vài sự vụ, sau đó lại đến nhà hàng Nhã Yến, buổi chiều lại đi Thần Châu, ngốc trong phòng nghiên cứu, một ngày bình tĩnh cứ thế trôi qua.
. . .
Hơn tám giớ sáng, Tần Nhã rời giường, thay quần áo xong liền đi làm bữa sáng, trước khi ra khỏi nhà còn gõ cửa phòng của Tư Tuyền.
“Tư Tuyền, chị đi nhé! Bữa sáng ở trên bàn, dậy thì nhớ ăn đấy.”
Tư Tuyền vẫn luôn ngủ rất muộn, ngày nào cũng xem hết live stream của Diệp tiên sinh, sau đó lại lướt Tik Tok, xem phim. . . phải hai ba giờ sáng mới ngủ.
Trong phòng, người ngọc trở mình, mơ hồ kêu lên một tiếng: “Ừm!”
Trong phòng khá ấm áp, một nửa thân thể trắng như tuyết của người ngọc được một chiếc chăn nhung tơ mỏng manh quấn lại, lộ toàn bộ bóng lưng đẹp trơn bóng, bờ mông đẫy đà cũng lộ một nửa, còn cả cái viền ren màu trắng kia nữa.
Một đôi chân ngọc thon dài quấn vào nhau, nhìn chói mắt như ngà voi.
Da thịt của nàng cực kỳ trắng, trong suốt tinh tế tỉ mỉ, lại tự mang một tầng sáng thanh huy.
Một nửa gương mặt xinh đẹp thanh lãnh được chôn vào trong gối, đôi mắt đẹp mông lung hơi mở.
Tần Nhã lại hỏi một câu :”Diệp tiên sinh mấy giờ đến?”
Người ngọc đáp lời: “Khoảng tầm 9 giờ.”
“Vậy 10 giờ chị sẽ về, chắc là kịp thôi, vậy chị đi nhé!” Tần Nhã nói xong liền quay người đi ra phòng khách, khoác thêm cái áo khoác mỏng, che khuất đáng người uyển chuyển sexy của một ngự tỷ, lại thay giày cao gót rồi mới bước ra cửa.
Người ngọc lại chợt mắt thêm một lúc, liền vươn tay mò điện thoại di động, nhìn thoáng qua liền mở bừng mắt ra, lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
“Sắp chín giờ rồi.”
Nàng liền vén chăn lên, vội vàng rời giường.
Cộc cộc!
Chân ngọc oánh nhuận rơi xuống đất, dáng người thon dài của nàng lập tức lộ ra, đường cong chập trùng, uyển chuyển linh lung, mặc dù mấy chỗ đẫy đà không quá kinh người, nhưng cũng rất có quy mô.
Mỗi khi nàng di chuyển thì đều có những gợn sóng mê người tràn ra.
Kỷ Tư Tuyền buộc tóc lên, đi vào nhà tắm để rửa mặt, lại hơi cong eo, nắm lấy viền ren bên hông, rồi kéo xuống một cái.
Nàng tắm qua một lượt, sau đó lau người đi ra, lại ngồi trước bàn trang điểm, thoa kem mỹ phẩm dưỡng da.
Cuối cùng nàng chọn một chiếc váy màu trắng, lại trang điểm nhẹ nhàng một chút.
“Đến rồi.”
Vừa trang điểm xong, còn chưa kịp chọn trang sức, thì chuông cửa đã vang lên, khẳng định là anh ấy rồi.
Nàng liền chạy chậm ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người thanh niên đang đứng người cửa, trên gương mặt xinh đẹp lóa mắt của nàng liền nở nụ cười rực rỡ, rồi mời người vào nhà.
“Tôi vừa mới dậy thôi!”
Đi vào phòng khách, nàng cầm một bộ lễ phục màu đen ở trên ghế sa lon đưa cho Diệp Mặc.
“Quần áo đây, anh sửa một chút đi.”
Bộ lễ phục này vốn là Diệp tiên sinh thiết kế cho nàng, lần trước anh ấy đã làm cho nàng hơn 10 bộ, nàng cũng không mặc được nhiều như vậy, bộ này còn chưa từng mặc ra ngoài.
Vừa hay hôm nay chị Tần có việc, muốn đi tham gia hôn lễ của họ hàng, mà lại không có quần áo thích hợp, nàng liền cho chị Tần bộ này.
Nhưng chị Tần cao hơn nàng một chút, số đo ba vòng cũng không giống, nên phải sửa lại một chút mới mặc được.