Diệp Mặc tiếp nhận quần áo, hỏi: “Số đo của cô ấy. . .?”
Kỷ Tư Tuyền lấy một cuốn sổ ở bên cạnh, đưa qua cho Diệp Mặc: “Ở đây, tối hôm qua tôi đã đo cho chị ấy rồi.”
“Được!”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua rồi khẽ gật đầu, số đo này y hệt như những gì hắn ước lượng.
Với ánh mắt của hắn bây giờ, thì chỉ liếc mắt nhìn qua là có thể ước lượng được.
Kỷ Tư Tuyền nói khẽ: “Vậy. . .vậy anh làm đi! Tôi ăn sáng đã! Vừa dậy nên chưa ăn gì!”
Nàng nói xong liền đi vào nhà bếp cầm bữa sáng, ngồi xuống một bên ăn, một bên nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc lấy công cụ và vải vóc mang theo ra, bắt đầu cầm quần áo lên để cắt xén và chính sửa, sửa được một lúc, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy nàng đang ngồi bên kia, đôi mắt đẹp không linh đang nhìn qua bên này, tay phải còn cầm một cái xiên, xiên vào một miếng hoa quả, rồi vô thức mà đưa lên miệng.
Nàng phồng má lên để nhai nhai, biểu cảm có vài phần hồn nhiên, hoàn toàn khác với dáng vẻ thanh lãnh xuất trần mọi khi.
Bình thường, Kỷ tiểu thư đều rất thanh lãnh và sang trọng, giống như một tiên nữ không dính khói lửa của trần gian vậy, nhưng thỉnh thoảng thì nàng vẫn hiện lên một mặt đáng yêu.
Một lát sau, Kỷ Tư Tuyền mới ý thức được Diệp Mặc đang nhìn mình, liền vội vàng cúi đầu xuống.
Khoảng tầm 10 phút sau, Diệp Mặc đã sửa quần áo xong.
“Xong rồi!”
Kỷ Tư Tuyền khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Nhanh thế à?”
“Cái này cũng không khó, nên đương nhiên nhanh!” Diệp Mặc cười nói, sửa sang lại công cụ rồi đi rửa tay.
Kỷ Tư Tuyền vội vàng nói: “Anh ngồi chờ một lát, chị Tần sắp về rồi, chị ấy đi qua nhà hàng mới để kiểm tra, bên đó vẫn đang sửa chữa.”
“Ừm!”
Diệp Mặc ngồi xuống sa lon, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, được sự đồng ý của nàng, liền đứng dậy đi vào phòng vẽ tranh, lại đi qua thư phòng.
Sau đó, hắn đi ra ngoài ban công.
Ban công khá rộng lớn, còn trồng không ít hoa cỏ, dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, những cây hoa này đều nở rộ, tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
“Xử lý vẫn rất tốt.”
Diệp Mặc thưởng thức một chút.
Kỷ Tư Tuyền ăn sáng xong, tranh thủ thời gian rửa bát rồi chạy ra ban công, nghe thấy câu tán thường của Diệp Mặc, không khỏi hé miệng cười một tiếng, nói: “Đó là đương nhiên, ngày nào tôi cũng tưới nước và chăm sóc mà.”
Hai tay ngọc của nàng vắt chéo sau lưng, nhẹ nhàng đi qua.
Đúng lúc này, Diệp Mặc quay người lại, gương mặt đẹp trai đến mức khó có thể hình dung kia, được một tầng nắng ấm chiếu vào, lại giống như đang phát sáng, chói mắt.
Kỷ Tư Tuyền khẽ giật mình, liền dừng bước chân lại.
Một cơn gió thổi qua, lướt nhẹ qua mấy sợi tóc đen của nàng, cũng thổi qua mặt hồ tĩnh lặng trong lòng nàng, làm cho nó nổi lên sóng gió kịch liệt.
Thình thịch!
Trái tim của nàng bỗng nhiên gia tốc.
Nàng vô thức nhón chân lên, hơi nghiêng đầu, hai mắt hơi khép lại, mang theo một tia mê ly mà hôn lên.
Hai bên môi đỏ là màu hồng nhuận, độ cong của vành môi rất sung mãn và phong phú, còn được thoa một lớp son môi trong suốt lóng lánh.
Hơi chu lên một cái, liền càng mê người hơn.
Trong khi mấp máy còn phun ra những hơi thở ấm áp và tràn đầy mùi thơm, còn mang theo một tia thơm ngọt của hoa quả.
Đôi môi vừa chạm vào, thân thể mềm mại của người ngọc liền run lên như bị điện giật.
Đôi mắt đẹp mê ly kia lại khép lại một chút, nàng cũng không lùi bước, mà tiến lên, kiễng chân, đem môi đỏ in lên, cảm nhận được một loại xúc cảm tiêu hồn mà nàng chưa từng được trải nghiệm.
Một lát sau, nàng mới tỉnh táo lại hơn một chút, cũng ý thức được mình đang làm gì, hàng mi thật dài liền run lên, đôi mắt đẹp mở to, nhìn vào cắp mắt cũng đang trợn tròn lên ở trước mặt.
Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng liền nổi lên một vệt đỏ ửng giống như mây lửa.
Bên trong ánh mắt của nàng còn lóe lên một tia bối rối, không biết phải làm sao cho phải.
Hai bàn tay ngọc ở sau lưng cũng đã siết chặt lại với nhau, toàn thân đều căng thẳng.
Nhưng nàng vẫn không lùi lại, chỉ là mấy giây sau nàng liền trấn tĩnh lại, giống như là cảm thấy, dù sao cũng hôn rồi, không bằng tiếp tục đi.
Nàng lại hơi kiễng chân lên, hàm răng cắn nhẹ vào môi của đối phương.
Động tác của nàng rất vụng về, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, hoàn toàn là một người mới.
Đang lúc say mê, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó, giọng nói của chị Tần liền vang lên: “Tư Tuyền!”
Nàng khẽ giật mình, mở bừng mắt ra, lại vội vã lùi về phía sau giống như một con nai con bị hoảng sợ.
Sau đó, còn đưa tay mà lau lau bờ môi đỏ.
Cộc cộc cộc!
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tần Nhã từ phòng khách đi đến ban công.
“Hai người đang ngắm hoa ở đây à!”
“A! Đúng thế!” Kỷ Tư Tuyền ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục bình thường, chỉ là ánh mắt vẫn hơi lập lòe.
“Ủa? Tư Tuyền, em sao thế?”
“Không có gì! Chắc là. . .hơi lạnh thôi!” Kỷ Tư Tuyền vội vàng nói.
Tần Nhã cười nói: “Mặc ít như vậy thì lạnh là đúng rồi, em mau vào nhà đi!”
Kỷ Tư Tuyền đi vào phòng, lấy quần áo đã sửa xong ra: “Ừm! Chị Tần, quần áo sửa xong rồi này, chị mặc đi! Bên kia thế nào rồi?”
“Ừm, chị qua đó xem một chút rồi về luôn! Chị sợ trễ giờ mà!” Chị Tần nhận quần áo, triển khai ra để xem một chút, gật đầu nói: “Để chị mặc thử.”
Tần Nhã nói xong liền đi về phòng mình.