Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1450 - Chương 1450. Ghen Tị Đỏ Mắt Mà Thôi!

Chương 1450. Ghen tị đỏ mắt mà thôi!
Chương 1450. Ghen tị đỏ mắt mà thôi!

Mợ ba ở đối diện lại chớp chớp mắt, rồi hưng phấn reo lên: “Wow! Còn đưa cháu đến đây à? Quan hệ này. . . cũng không tầm thường nha!”

Tiểu yêu tinh này còn nói là bạn bè, còn đầu tư cho con vì thưởng thức con, nếu thật sự là bạn bè, thì có thể thân mật vậy sao? Chắc chắn là sugar daddy rồi, chỉ là sợ mất mặt nên không dám thừa nhận thôi.

Có điều, nghe giọng của con ranh này, thì hình như đối phương không nhiều tuổi lắm, có khả năng là không phải một ông già, mà tương đối trẻ tuổi, chắc khoảng tầm 30, trong nhà có chút tiền, nhưng mà dù có tiền, còn có thể nhiều tiền bằng nhà Kiệt Huy sao?

Còn nữa, cái gì mà hết sức ưu tú, có thể ưu tú đến mức nào chứ, còn hơn được Kiệt Huy sao?

Bà ta trợn trắng mắt, trong lòng lại cực kỳ khinh thường.

Lưu Đông Diễm ở bên cạnh lại cười nhạo, mở miệng nói đầy mỉa mai: “Ôi! Vậy em nói xem, ưu tú đến mức nào nào?”

Cô em họ này biết quan hệ của mình là ám muội, nên đương nhiên muốn tâng bốc cho đối phương rồi.

“Chờ lát nữa gặp mặt thì mọi người sẽ biết.” Tần Nhã cầm điện thoại di động lên gửi mấy tin nhắn, sau đó đặt xuống, cười nói: “À đúng rồi, bộ lễ phục này, chính là do anh ấy làm.”

Lưu Đông Diễm khẽ giật mình, lại cười nói: “Là làm ngành thời trang à!”

Vẻ mỉa mai trong mắt cô ta lại đậm hơn vài phần.

Đây mà cũng gọi là ưu tú à?

Sợ rằng cô em họ này có chút hiểu lầm với cái từ ưu tú này rồi!

Nghe cô em họ này miêu tả, thì hình như đối phương không nhiều tuổi lắm, nhưng cũng là một công tử có tài sản phong phú giống như Kiệt Huy, nhưng mà, người này lại đi làm thiết kế thời trang, đúng là không làm việc đàng hoàng mà.

Một người đàn ông làm công việc này, thì có tiền đồ gì chứ!

Thế mà cô em họ này vẫn có mặt mũi để tâng bốc!

“Xem như thế đi! Nhưng đây chỉ là một sở thích nhỏ của anh ấy thôi!” Tần Nhã thản nhiên nói, lại quay đầu sang nhìn mẹ mình: “Mẹ, lát nữa anh ấy sẽ đến.”

Mẹ Tần mỉm cười, lên tiếng: “Ừm!”

Bà cũng không hỏi nhiều, dù sao lát nữa cũng sẽ biết thôi.

Lưu Đông Diễm cười nhạo: “Lại còn sở thích nhỏ nữa! Ôi ôi, một người đàn ông lại đi làm quần áo thì có tiền đồ gì, Kiệt Huy, anh thấy đúng không?”

Tôn Kiệt Huy mỉm cười: “A! Đúng vậy! Đúng là không có tiền đồ!”

Đúng là anh ta rất xem thường loại đàn ông này, xem thường từ tận đáy lòng luôn.

Tần Nhã vừa gắp một miếng lên, đang định đưa vào miệng thơm thì nghe thấy lời này, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt, lạnh lùng nói: “Chọ họ, chị đừng nhặt được rác rưởi lại coi thành bảo bối, bình thường em còn không nhìn trúng mặt hàng này đâu, chỉ có mình chỉ coi làm bảo bối thôi.”

“Em. . .” Lưu Đông Diễm khẽ giật mình, trợn tròn mắt với vẻ khó tin.

Thế mà cô em họ này lại dám không khách khí như vậy, dám mắng cô ta và Kiệt Huy ở trước mặt mọi người.

Sắc mặt Tôn Kiệt Huy cũng cứng đờ, tiếp đó lại âm trầm xuống, mặt mũi tràn đầy vẻ không vui.

Một người phụ nữ đi làm tiểu tam mà cũng dám mắng anh ta là rác rưởi, nhục nhã anh ta ở trước mặt người khác, gan chó từ đâu ra?

“Ah ah, khẩu khí thật lớn!”

Mợ ba lại ồn ào: “Kiệt Huy người ta chính là đại thiếu gia của tập đoàn, trong nhà có không biết bao nhiêu tiền, người ta còn tốt nghiệp trường học nổi tiếng ở nước người, một người trẻ tuổi ưu tú như vậy, vào miệng cháu lại trở thành rác rưởi à, cháu ghen tị thì cứ nói thẳng đi!”

Bà ta nói xong còn vênh mặt lên, ra vẻ dương dương đắc ý.

Bà ta cảm thấy, tiểu yêu tinh này chỉ ghen tị với Diễm Diễm nhà mình thôi.

Mợ ta lại nhìn về phía Tôn Kiệt Huy, cười nói: “Kiệt Huy, cháu đừng để ý, con bé này ghen tị, đỏ mắt thôi, chắc người đàn ông kia còn không bằng một nửa của cháu đâu.”

Tôn Kiệt Huy nghe vậy thì mỉm cười, sắc mặt cũng dịu đi một chút, nhưng đáy lòng vẫn có chút không vui.

Anh ta tiến lại gần bên tai bạn gái, nhỏ giọng nói: “Nhà hàng của cô ta tên là gì?”

Diễm Diễm vừa đề cập đến chuyện này, nghe nói nhà hàng kia rất nổi tiếng, nhưng lại không nói tên.

“Nhà hàng Nhã Yến!”

“À! Anh có nghe qua, đúng là rất nổi tiếng, thì ra là của cô ta mở! Anh chưa từng đến đó, nhưng có rất nhiều bạn bè anh từng qua đó ăn rồi.”

Lưu Đông Diễm liếc mắt nhìn qua bên kia, mở miệng mỉa mai: “Kiệt Huy, anh bảo bạn bè anh đừng qua đó ăn nữa, người ta xem thường anh, còn mắng anh là rác rưởi nữa kìa!”

“Được!” Tôn Kiệt Huy gật đầu.

Đúng là nhà hàng kia rất nổi tiếng, nhưng anh ta có rất nhiều biện pháp để chơi chết một nhà hàng, hơn nữa còn rất đơn giản.

Lưu Đông Diễm lập tức đắc ý, trừng mắt qua bên kia để tỏ vẻ thị uy.

Mẹ Tần thấy con gái mình còn muốn mở miệng, vội vàng kéo một chút, mở miệng nói: “Không cần tranh giành với bọn họ! Không cần thiết.”

Hôm nay chính là ngày kết hôn, không nên gây sự ồn ào, dù sao cũng là người trong nhà, náo loạn lên sẽ làm người ta chê cười!

Tần Nhã gật đầu, không lên tiếng nữa, mà vùi đầu vào ăn, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại di động lên xem, còn nhắn tin trả lời.

Gần hai mươi phút sau, Tần Nhã liếc mắt nhìn điện thoại, đứng lên nói: “Mẹ, anh ấy đến rồi, con xuống đón anh ấy đây! Con sẽ dẫn anh ấy vào để mọi người xem một chút, sau đó sẽ đi luôn, dù sao con cũng ăn no rồi.”

Nàng nói xong liền đi ra ngoài.

Hết chương 1450.
Bình Luận (0)
Comment