Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1487 - Chương 1487. Dương Yến: Có Chút Tình Cảm Nhưng Không Nhiều!

Chương 1487. Dương Yến: Có chút tình cảm nhưng không nhiều!
Chương 1487. Dương Yến: Có chút tình cảm nhưng không nhiều!

Dương Yến vừa mới tỉnh tảo lại, nghe thấy lời này thì tay lại run lên, đôi đũa rơi xuống bàn, tạo thành tiếng leng keng.

Mẹ ơi!

Người bạn học cũ này đã giàu có đến trình độ này rồi sao?

Trong mắt vị này, 10 tỷ cũng không nhiều?

Lời nói này còn trâu bò hơn cả vị Vương thủ phủ trước kia nha, người ta chỉ coi 100 triệu là mục tiêu nhỏ, vị này thì coi 10 tỷ cũng không nhiều.

Phó Tư Vi ngẩn ngơ một lúc lâu rồi mới lấy lại tinh thần, liền lắc đầu như trống lúc lắc: “Không cần nhiều như vậy đâu!”

Nàng đã thấy hơi sợ, dù sao nhiều tiền như vậy, nghe cũng rất dọa người!

Diệp Mặc mỉm cười với nàng, lại quay sang nhìn về phía Dương Yến: “Bà có hứng thú không? Tôi cũng ném cho bà một chút, dù sao cũng là bạn học với nhau mà, bà muốn bao nhiêu?”

“Tôi?”

Dương Yến khẽ giật mình, rồi lập tức kích động, xem ra mình nịnh nọt lâu như vậy cũng không uống phí, rốt cuộc cũng đến ngày này: “Một cái mục tiêu nhỏ, không, nửa cái mục tiêu nhỏ cũng được!”

Diệp Mặc cười nói: “Vậy được, mình ném cho bạn 100 triệu đi! Thích làm gì cũng được, nhưng cũng đừng thua lỗ quá nhiều.”

“Yên tâm!” Dương Yến vỗ lồng ngực, lòng tràn đầy tự tin mà tôi: “Tôi cũng biết một chút về kinh doanh, dù sao cha mẹ tôi cũng làm kinh doanh, tôi có thể không biết sao!”

“Phải nghĩ xem làm cái gì mới tốt đây!”

“Tư Vi, Tư Vi, bạn có ý nghĩ gì không? Chúng ta cùng nhau làm!”

Dương Yến đã chìm trong tâm trạng hưng phấn cực độ, liền lôi kéo Phó Tư Vi, miệng thì nói không ngừng.

Cơm nước xong xuôi, hai người giúp đỡ rửa bát, ngồi chơi đến hai giờ mới rời đi.

Khi đi ra, sắc mặt Dương Yến vẫn tràn đầy phấn khởi như cũ, mà Phó Tư Vi ở bên cạnh thì hơi hoảng hốt.

“Tư Vi, bạn ngốc thế! Diệp Mặc đầu tư nhiều tiền như vậy là để bạn kiếm tiền sao? Rõ ràng là đang tìm lý do để đưa tiền cho bạn thôi!”

“Mình thì khác, mình là được đầu tư nghiêm túc, mình phải kiếm tiền! Diệp Mặc có chút tâm ý với bạn, nhưng không nhiều! Bạn nên nghĩ phải sử dụng số tiền này như nào mới đúng.”

“Mình. . . mình không biết nữa!”

Sau khi trở lại xe, Phó Tư Vi vẫn cứ ngây ngốc một lúc lâu.

Nàng có chút mờ mịt, không biết nên làm gì cho phải, trong lòng vừa vui mừng lại vừa buồn phiền.

Dương Yến nói đúng, Diệp Mặc có chút tâm ý với nàng nhưng cũng không nhiều, có thể là cảm thấy không thể nào tiếp nhận nàng, không cho nàng được danh phận nào, bởi vì thấy áy náy nên mới bồi thường cho nàng nhiều tiền như vậy!

Haiz!

Phó Tư Vi cắn môi đỏ, tâm trạng cứ trằn trọc, xoắn xuýt cả ngày, nàng khẽ thở dài một hơi, chờ đến khi hơi dời mông một chút, liền cảm thấy giữa đùi hơi lạnh thì liền đỏ mặt lên, không dám nhìn Dương Yến ở phía sau nữa, mà trực tiếp lái xe rời đi.

……

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc thu dọn xong, liền dẫn bọn nhỏ đi về Hồ Phỉ Thúy.

Giữa trưa, hắn vừa làm cơm xong, liền nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài truyền vào.

Một chiếc MPV dừng lại trước cửa.

Vừa vừa mở ra, một bóng người nhảy xuống xe, nàng mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới là một chiếc quần jean, phối hợp với một đôi ủng da màu trắng, mái tóc đen mềm mái tung bay trong gió đã che khuất một nửa dung nhan.

Nàng đưa tay áp mái tóc, lộ ra gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của mình.

“Bọn em về rồi!”

Nàng cầm túi chạy vội vào trong, khi đến cửa thì nhào thẳng vào trong ngực của Diệp Mặc, ôm chặt lấy hắn, cảm nhận hương vị ấm áp và mùi hương quen thuộc đã lâu không được gặp này.

Hai người ôm một lát, Diệp Mặc liền vỗ vỗ vai của nàng, dịu dàng nói: “Được rồi! Các con đang chờ em kìa.”

“Ừm!”

Nàng đáp lời, rồi vội vàng thay giày, chạy vào phòng khách, ôm hai đứa bé lên.

Diệp Mặc đi ra ngoài, lấy hành lý từ trong xe xuống, rồi đi vào nhà cùng Dương Mạn Ny.

“Làm xong cơm rồi à? Đói bụng quá rồi!”

Dương Mạn Ny cởi áo khoác, đi rửa tay, lại chạy đến bàn cơm ăn vụng vài miếng, sau đó vừa mút tay vừa đi ra phòng khách chơi với bọn nhỏ.

Khi ăn cơm, Dương Mạn Ny nói: “Tôi ở với Ngọc Tầm tầm mười ngày nửa tháng rồi sẽ trở về, dù sao cũng sắp hết năm rồi mà! Đợi đến cuối năm sẽ có rất nhiều việc, năm nay còn phải đi mấy buổi dạ hội, Đêm Hội Mùa Xuân. . . tất cả đều phải đi!”

“Có điều, ngày mai tôi sẽ không đi theo hai người về quê, tôi sẽ ở đây để đi dạo chơi và nhân tiện thăm vài người bạn luôn, nói không chừng còn có thể kiếm được mối làm ăn.”

“Ừm!” Diệp Mặc gật gù: “À đúng rồi, qua một thời gian ngắn, có lẽ anh sẽ xuất ngoại một chuyến.”

Tô Ngọc Tình kinh ngạc hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Nước N!” Diệp Mặc cười nói: “Có vài việc kinh doanh phải xử lý.”

“Ừ! Tốt!”

Hai cô gái cũng không hỏi nhiều, với thân phận của Diệp Mặc bây giờ, xuất ngoại bàn chuyện làm ăn là quá bình thường.

Tô Ngọc Tình nói: “Đến khi đó anh phải nói cho bọn em biết trước, để bọn em còn sắp xếp thời gian để ở nhà trông con.”

Diệp Mặc gật đầu: “Ừm! Nhưng chưa vội, giờ vẫn chưa xác định!”

Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc thu dọn một chút, rồi đi dọn phòng với Ngọc Tình, hai người trò chuyện một lúc, chờ Dương Mạn Ny dọn phòng xong, ba người liền đi ra đến biệt thự nhà họ Tô để ăn cơm tối.

Hết chương 1487.
Bình Luận (0)
Comment