Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc lái xe chở Ngọc Tình và hai đứa bé về nhà.
Chuyến này tự nhiên náo nhiệt hơn trước kia nhiều, khách khứa đến nhà cũng nhiều hơn nhiều, tin tức Diệp Mặc trở về bị truyền ra, người người thi nhau chạy đến cửa, hầu như tất cả các nhân vật có chút danh vọng ở trong huyện đều chạy đến.
Cha mẹ của Diệp Mặc đã quen thuộc với chuyện này rồi, nhưng Diệp Mặc lại không quen, khi hắn ở bên ngoài thì cơ bản là rất ít gặp phải tình cảnh này, quả thật là quá phiền phức.
Ba ngày liên tục, Diệp Mặc đều bận rộn tiếp đón khách khứa, xã giao, dù sao cũng đều là những nhân vật có máu mặt ở trong huyện, nên không tiện từ chối.
Tô Ngọc Tình thì ngốc ở trong nhà với hai đứa bé.
Mẹ Diệp vừa nhìn thấy nàng thì rất vui mừng, còn mua rất nhiều thứ về để bồi bổ cho nàng, như gà hầm, bồ câu hầm. . .
Một đoạn thời gian không gặp, cha mẹ đều càng có khí thế hơn, cách ăn mặc thì vẫn giản dị và phổ thông như xưa chứ không hề xa xỉ, cùng lắm thì mẹ có thêm vài món trang sức bằng ngọc thôi, nhưng tinh khí thần của cả hai đã hoàn toàn khác xưa.
Diệp Mặc dành chút thời gian để về trường học một chuyến, còn nhật được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Thật ra thì lần trước hắn cũng từng về thăm thầy Từ rồi, nhưng đãi ngộ của lần này lại hoàn toàn khác biệt, hắn thuận tiện quyên góp cho trường một ít tiền để ủng hộ trường học phát triển.
Diệp Mặc cũng trở về thôn vài chuyến, lại náo nhiệt một trận.
Hắn còn mang thuốc cho chú Chính Đức.
“Đây là thuốc cho ông ba.”
Đây là thuốc trị liệu ung thư mà hắn chuyên môn làm ra, một bộ phận là cho Sakeko tiểu thư, một bộ phận khác thì dành cho ông ba, cha của chú Chính Đức từng làm giải phẫu cắt u ở Nhân Hoa, thuốc này vẫn rất có tác dụng.
Diệp Mặc còn thuận tiện trộn một ít thuốc dưỡng sinh, phối hợp với nhau lại càng tốt hơn.
Hắn chuẩn bị trở về Đế Kinh thì sẽ làm thêm một ít, ông nội của Dương Mạn Ny cũng cần loại thuốc này.
Diệp Chính Đức cũng không hiểu đây là thuốc gì, nhưng nghe Diệp Mặc nói thì là chuyên môn trị ung thư, hiệu quả rất tốt, cho nên liền nhận ngay, đồ của thủ phủ có thể kém sao, đương nhiên phải là loại thuốc cực kỳ cao cấp rồi.
Diệp Chính Đức nhận thuốc, lại tán dương một trận: “Tiểu Mặc, hiện giờ cháu rất không tầm thường nha.”
Ông đã coi trọng đứa cháu này từ lâu rồi, cũng nghĩ đứa cháu này sẽ có tiền đồ rộng lớn, nhưng không ngờ là lớn đến trình độ này, trước kia có nằm mơ thì ông cũng không dám mơ như vậy.
Một người trẻ tuổi một nghèo hai trắng, có thể trở nên nổi bật, làm đến tài sản chục triệu đã không dễ dàng gì rồi, cũng chẳng có mấy người làm đến tài sản trăm triệu, nhưng Tiểu Mặc lại làm đến thủ phủ luôn!
Tài sản không chỉ trăm tỷ!
Chuyện này. . . quả thực là còn khó tin và thần kỳ hơn cả nằm mơ nữa!
“Ngày mai, đúng, ngày mai là ngày lành tháng tốt, chúng ta lại đi tế tổ, có loại chuyện tốt này thì sao có thể không đi được, mọi người thấy đúng không! Phải nói cho tổ tông của chúng ta biết chuyện này, để cho bọn họ cũng vui vẻ với con cháu chứ!”
Sau đó, Diệp Chính Đức lại bắt đầu sắp xếp chuyện tế tổ, rồi làm tiệc mừng ở trong thôn.
Diệp Mặc thấy cha cũng đồng ý, liền không phải đối gì mà lập tức đồng ý.
Lại vài ngày trôi qua, tế tổ và chúc mừng xong, Diệp Mặc lại thương lượng với mấy người trưởng thôn, rồi đầu tư cho thôn một ít tiền để làm vài sản nghiệp, công việc cụ thể thì để cho cha làm, hắn chỉ phụ trách bỏ tiền thôi.
Ngây người một tuần, tất cả chuyện đã xử lý xong, Diệp Mặc mới dẫn Ngọc Tình và bọn nhỏ trở về thành phố H.
Một chiều ngày nọ.
Sân bay quốc tế Đế Kinh, một chiếc máy bay từ nước N hạ cánh xuống đất.
Một tên lữ khách đi ra cửa khoang theo dòng người, lại ngước nhìn về phía chân trời xa xăm, cười tự giễu một cái: “Đế Kinh, mình lại trở về rồi!”
Bởi vì làm việc bất lực nên bị triệu hồi về nước, không ngờ lại có thể trở về nơi này, nhưng lần này trở về đây là để chùi đít, cho nên cũng sẽ không ở lại lâu.
“Đúng là một đám rác rưởi!”
Ông ta lại nhịn không được mà giễu cợt một tiếng, lại có chút cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Takeda Takaaki kia rất chảnh chó cơ mà, suốt ngày cho rằng mình rất trâu bò, rất ghê gớm, lỗ mũi cũng vểnh lên trời, kết quả vừa đến đây cũng không làm được viện, còn rơi vào kết cục sinh tử không rõ.
Cả đám người đi theo cũng bị bắt sạch.
Bởi vì chuyện này, việc kinh doanh của tập đoàn Takeda ở Hoa quốc đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mà cái đám người sau này cũng thật là ngu như heo, còn dám lên kế hoạch bắt cóc nữa, tưởng nơi này là trong nước sao, thật cmn ngu xuẩn.
“Đầu tiên tìm chút quan hệ để hỏi thăm tình hình của tên Takaaki kia đã, không biết đã chết hay chưa, chết là tốt nhất! À đúng rồi, gọi điện thoại cho vị kia trước, hẹn thời gian gặp mặt để tâm sự một phen.”
Ông ta suy nghĩ một chút, nghĩ đến vị kia liền cười.
Tuy rằng ông ta cũng là người nhà Takeda, nhưng giờ phút này, hai người bọn họ có chung lợi ích, cho nên có thể hợp tác một chút, đường đường là thủ phủ của Hoa Quốc, chính là một chỗ dựa rất tốt!
Ông ta lấy điện thoại di động ra để gọi một cuộc.
“Alo! Diệp tiên sinh sao? Là tôi, Takeda Yuuji!”