Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1496 - Chương 1496. Đường Nguyệt Dao: Không Nhịn Nổi Nữa!

Chương 1496. Đường Nguyệt Dao: Không nhịn nổi nữa!
Chương 1496. Đường Nguyệt Dao: Không nhịn nổi nữa!

Hoàng Khả Hinh chuyển ánh mắt qua một bên, nhìn về phía người thanh niên kia, cười tủm tỉm nói: “Chủ tịch, chúng ta đi lên thôi! Nhanh nào!”

Nàng nhếch môi đỏ, lúm đồng tiền rực rỡ, một đôi mắt đẹp tươi sáng đã bộc lộ vài phần vũ mị, nhìn rất quyến rũ.

Lần trước, nàng đã nếm được ngon ngọt, bởi vì vị Vệ đại thiếu kia mà nàng bỗng nhiên có thể leo lên vị này, chỉ cần một câu là đã có thể đưa nàng lên vị trí lãnh đạo của công ty rồi, chỉ tiếc là lần đó không phát sinh quan hệ, tất cả là vì con mụ vệ sĩ này làm hỏng.

Nếu như lúc đó không có con mụ này, có lẽ nàng có thể được càng nhiều hơn.

Phải biết, mới hơn một tháng thôi, mà tài sản của vị này đã tăng vọt, hai ngày trước còn có tin tức, vị này còn là ông chủ của sinh vật Thần Châu, mà Thần Châu này vừa lên sàn đã có giá trị thị trường hơn 1000 tỷ rồi.

Thần Châu lại thêm Đông Đằng, còn có một số công ty và sản nghiệp khác nữa, tài sản của vị này đã vượt xa ngàn tỷ rồi, vượt qua các đời thủ phủ trước rồi, thậm chí còn có cơ hội vấn đỉnh toàn cầu.

Cho nên, vừa nghe nói vị này sẽ bay đến nước N, nàng lập tức xin cấp trên chuyển mình qua bên này.

Có lẽ tầng quản lý công ty cũng cảm thấy, mình và chủ tịch có quan hệ không tầm thường, cho nên liền đồng ý luôn.

“Ừm!” Diệp Mặc mỉm cười, cất bước đi lên.

Hoàng Khả Hinh lại cười một tiếng, khi nàng quay người, lại liếc mắt nhìn về phía đối thủ ở phía sau, trong mắt còn có chút thị uy, sau đó mới cất bước đi theo.

Lộp cộp!

Đôi bàn tay trắng như phấn của Đường Nguyệt Dao đã siết chặt, nàng gần như đã tức điên lên rồi.

Phù!

Thở sau, bộ ngực đầy đặn chập trùng kịch liệt, lúc này nàng mới tỉnh táo một chút.

“Mình không tức giận, tại sao mình phải tức giận chứ! Tên này có bao nhiêu người phụ nữ thì cũng đâu liên quan gì đến mình?” Đường Nguyệt Dao thì thào lẩm bẩm xong, liền hừ lạnh một tiếng.

Nhưng chờ đến khi nàng lên máy bay, liền nhìn thấy con hồ ly tinh không biết liêm sỉ kia lại dán vào bên cạnh của tên kia, hai người cấu kết làm bậy, khiến cho hai mắt của nàng trợn trừng lên như bốc lửa.

Không biết vì sao, nàng lại không kìm nén được cơn giận này.

Rõ ràng là trước kia nàng không phải thế này, từ xưa đến này nàng sẽ không tức giận như vậy, cũng sẽ không để ý đến mấy chuyện này, ngoài trừ sinh tử thì những thứ còn lại đều không quan trọng, nhưng bây giờ, vừa nhìn thấy cảnh này thì nàng đó có một cơn giận vô danh.

Có thể là không chỉ vì con hồ ly tinh này, mà còn là vì tên khốn này không nghe lời, nhất định phải đi nước N bằng được, nàng khuyên bảo thế nào cũng không nghe, còn nữa, tên sư huynh rác rưởi của nàng lại bị tóm, quả thực là làm sư môn mất hết mặt mũi mà!

Đường Nguyệt Dao ngồi tại chỗ, nhấn trán một cái, nội tâm cực kỳ phiền muộn.

“Chuyện gì thế này!”

Cõ lẽ, nàng không nên đi theo, để cho tên này tự sinh tự diệt là được.

Khóe mắt liếc qua, lại thấy con hồ ly tinh kia kéo tên kia đi về phía phòng ngủ, khóe mắt nàng giật giật vài cái, đôi bay tay trắng như phấn liền bóp chặt, lửa giận trong lòng đã không thể khống chế này, liền đứng bật dậy.

“Rầm!”

Âm thanh đập bàn này làm cho Hàn Tâm Nhuế ở bên cạnh giật mình.

Nàng nhấc mắt nhìn qua thì giật nảy mình.

Mấy nữ nhân viên ở bên cạnh nàng cũng đều kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn qua như vậy.

Đợi các nàng nhìn thấy tình cảnh kia thì liền hiểu ngay.

“Nhìn kìa, ghen rồi!’

“Có trò hay để xem rồi!’

Đám nữ nhân lại líu rúi bàn luận, gương mặt tràn đầy vẻ trêu chọc.

Ngay cả Hàn Tâm Nhuế cũng lộ ra vẻ mặt hóng hớt trò hay.

Đường Nguyệt Dao vừa định cất bước thì thân hình đã cứng đờ, tai mắt của nàng rất tinh, cho nên tất nhiên là nghe thấy rõ ràng, khuôn mặt trắng noãn lập tức đỏ bừng lên như một trái táo chín.

Cái gì gọi là ghen?

Nàng ghen ở chỗ nào? Chỉ là tên khốn kia mà cũng để nàng ghen à?

Nàng chỉ là. . . không quen nhìn cảnh này thôi!

Đường Nguyệt Dao âm thầm nói, nhưng vẫn không dám bước đi, mà lại ngồi xuống.

Nếu đi qua thật thì đám nữ nhân viên này sẽ cảm thấy nàng yêu thích tên khốn kia, sẽ giống như là nàng đang ghen tuông, làm gì có chứ! Đường Nguyệt Dao nàng sẽ không thích loại người như tên đó, tên đó cũng không phải gu của nàng.

Mấy người Hàn Tâm Nhuế thấy cảnh này thì giật mình, rồi lại lộ ra vẻ thất vọng.

Chỉ như vậy?

Xem ra là không có trò vui để xem rồi!

Đám người liền thu hồi ánh mắt, rồi lại bắt đầu líu ríu, nhỏ giọng trò chuyện.

Đường Nguyệt Dao ngồi một lúc thì thấy quá nhàm chán, liền liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, máy bay đã lên đến tầng mây, bên ngoài là một mảnh trắng xóa, chân trời xanh thẳm, phong cảnh khá tốt, nhưng mà nàng lại không có tâm trạng để ngắm, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng ngủ kia.

Cửa đã đóng, không biết tình hình bên trong thế nào.

Một đôi cô nam quả nữ ở bên trong thì có thể làm gì?

Nhất là con hồ ly tinh kia còn không biết liêm sỉ như vậy nữa.

Trong đầu nàng bắt đầu miên man bất định, bắt đầu xuất hiện rất nhiều những hình ảnh hoang đường và hương diễm.

Nàng có chút không nhịn được, muốn đứng dậy mở cánh cửa kia ra xem đôi cẩu nam nữ kia rốt cuộc đang làm gì, nhưng mỗi lần muốn đứng lên thì liền cảm thấy có vô số ánh mắt sáng rực đang nhìn qua bên này.

Mấy nữ nhân viên kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, giống như đang ước gì nàng sẽ xông lên để xem một trò vui vậy.

Mỗi một lần như vậy thì nàng đều nhịn xuống, bởi vì không muốn đám người này sẽ nghĩ rằng mình ghen, nhưng đến khi trong phòng ngủ kia truyền ra một tiếng kêu duyên dáng, thì nàng đã không nhịn được nữa, lập tức vỗ bàn đứng bật dậy.

Nàng cũng không để ý đến ánh mắt xung quanh, mà đi thẳng về phía cánh cửa, mở cửa xông vào trong.

Hết chương 1496.
Bình Luận (0)
Comment