Đường Nguyệt Dao dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh nhạt mà nhìn con hồ ly tinh trước mặt.
Nàng trợn mắt lên, thần sắc tràn đầy khinh thường.
Nàng biết ngay, con hồ ly tinh này sẽ không nhịn được, buổi tối kiểu gì cũng đến gõ cửa, cho nên nàng đã đề phòng từ trước, quả nhiên là bị nàng tóm gọn.
Đêm hôm khuya khoắt còn trang điểm!
Chậc chậc! Bên trong là đồ lót rất sexy nha! Chắc cũng tắm rửa sạch sẽ rồi!
Quả nhiên là con hồ ly tinh mưu mô mà!
Đường Nguyệt Dao đánh giá từ đầu đến trên một phen rồi lại hừ lạnh một tiếng.
Con hồ ly tinh này chỉ mặc một cái váy ngắn nhỏ màu trắng, kiểu dáng buộc ngực, cổ áo thì thấp không thể thấp hơn, gạt ra một khe rãnh rất sâu, váy còn cực kỳ ngắn, nếu ngắn thêm chút nữa, chỉ sợ sẽ lộ đã quần trong ra luôn rồi.
Còn đeo một cái nơ trắng trên cổ nữa, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị đầy đủ.
Lại khẽ ngửi, toàn thân thơm ngào ngạt mùi nước hoa quyến rũ gợi tình.
Quả nhiên là không biết xấu hổ mà!
Rõ ràng là đã có bạn trai rồi, mà còn đi quyến rũ người khác, thật sự là vô liêm sỉ!
Trên gương mặt xinh đẹp của Hoàng Khả Hinh đã tràn đầy xấu hổ.
“Cô nhìn cái gì, tránh ra.”
Lại là con mụ hôi hám này!
Lần nào cũng phá hỏng chuyện tốt của nàng!
Quả thật là đáng ghét!
Đôi tay ngọc trắng như phấn của nàng siết lại, nàng rất muốn xông lên đẩy con mụ này vài cái, nhưng mà lại hơi lo lắng, dù sao con mụ này cũng là vệ sĩ, có lẽ cũng không lợi hại gì, mà chỉ biết vài trò mèo thôi, nhưng ít ra cũng khỏe hơn một nữ tiếp viên hàng không như nàng, nên nếu xông lên thì nàng cũng không thể thắng được.
Nàng thấy con mụ này không hề lay động, liền kêu lên: “Cô chỉ là một vệ sĩ, quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Cô có bệnh à? Hay là cô đang ghen? Cô có quyền gì mà ghen? Cô cũng có phải vợ anh ấy đâu, đừng xen vào chuyện của người khác nữa.”
Sắc mặt Đường Nguyệt Dao thay đổi: “Ai ghen?”
Con hồ ly tinh này kêu to như vậy, tên khốn kia sẽ nghe thấy mất.
“Ôi! Bị tôi nói trúng rồi đúng không? Tôi thấy cô cũng rất không biết xấu hổ, cũng không hơn tôi là bao đâu, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi!” Hoàng Khả Hinh lập tức đắc ý khi thấy sắc mặt của con mụ này thay đổi, nàng biết mình đã chọc trúng chỗ đau của đối phương.
Con mụ hôi hám này, không phải cũng thèm của cải và thân thể của chủ tịch Diệp sao!
Đường Nguyệt Dao cắn răng, làm bộ giơ tay lên: “Cô. . .im miệng.”
“Cô đánh đi!” Hoàng Khả Hinh còn ngước mặt lên, tiến lại gần.
Nếu con mụ này đánh nàng, nàng sẽ tìm chủ tịch để khóc lóc kể lể, giả bộ đáng thương một phen, nhân tiện đặt điều nói xấu con mụ này, để cho chủ tịch chán ghét cô ta.
“Cô . . .” Đường Nguyệt Dao nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, tay giơ lên nhưng vẫn không đánh qua, nếu như đánh thật, thì có vẻ như nàng mới là kẻ xấu, con hồ ly tinh mưu mô này cũng không tốt lành gì.
Trong phòng, Diệp Mặc quay người, đi qua một bên lấy quần áo, đưa qua.
“Mặc quần áo vào.”
“Hừ!” Miki Ito nhíu mũi ngọc tinh xảo, dáng vẻ rất ủy khuất và tủi thân.
Rõ ràng là đã sắp thành công rồi, tại sao đột nhiên xuất hiện hai tên khốn khiếp nhảy ra làm loạn chứ, hai con mụ ở ngoài cửa lại bắt đầu tranh giành tình nhân nữa!
Nàng nhìn thoáng qua quần áo trong tay, rồi cũng không mặc, mà đi qua lấy áo tắm rồi quấn lên.
Nàng muốn để hai người ngoài cửa biết, nàng mới là người đến trước, tối hôm nay, chỉ có nàng mới được ngủ trên cái giường này, hai con mụ người cửa lượn qua một bên chơi đi!
Miki Ito buộc đai lưng, cúi đầu nhìn xem một cái, thấy quá chặt nên lại nới lỏng ra một chút, vừa hay có thể lộ một khe sâu hun hút ra ngoài, sau đó mới đi dép vào rồi bước ra ngoài.
Lúc này, Diệp Mặc mở cửa.
Hoàng Khả Hinh tràn đầy kích động và vui mừng mà kêu lên một tiếng: “Chủ tịch Diệp!”
Cuối cùng chủ tịch Diệp cũng ra rồi, có thể chủ trì công đạo cho nàng rồi.
Tiếp đó, nàng liền cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại vuốt mái tóc qua một bên, sau đó ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp và tinh tế liền tràn ra một nụ cười long lanh và xán lạn.
Nhưng mà một giây sau, sắc mặt của nàng đã cứng đờ, nụ cười cũng đọng lại.
Nàng nhìn thấy rõ ràng, phía sau lưng chủ tịch Diệp còn có một người phụ nữ đang mặc áo choàng tắm.
“Chủ tịch Diệp, cô ta. . . cô ta. . . cô ta là ai?”
Hoàng Khả Hinh ngây người mấy giây, tâm thần lộp bộp một tiếng, rồi chìm xuống đáy cốc.
Rốt cuộc nàng vẫn đến chậm một bước, rốt cuộc vẫn bị người phụ nữ bên trong nhanh chân hơn một bước.
Đường Nguyệt Dao quay người, liếc mắt nhìn qua, sắc mặt cũng cứng đờ.
Tại sao có thể còn có phụ nữ ở trong phòng?
Người phụ nữ này là ai?
Nàng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm qua đó để đánh giá một phen, hai bàn tay đã nắm chặt kia còn kêu ken két.
Người phụ nữ này xuất hiện từ chỗ nào?
Dung mạo của người này xinh đẹp không kém gì tiểu thư nhà Toyota, còn đẹp hơn kỹ nữ mưu mô nữ tiếp viên hàng không này, tên khốn này thông đồng người phụ nữ này từ bao giờ?
Rõ ràng là cùng nhau trở về, khi đó nàng cũng không thấy ai đi vào trong phòng cả, chắc chắn là đã vào từ trước rồi, có thể lấy được thẻ phòng, chắc chắn là do tên khốn này sắp xếp, vậy thì là người tình của tên khốn này rồi.