Miki Ito mỉm cười đi qua, nàng cũng không nói gì, mà chỉ ngưng mắt đánh giá hai cô gái ở bên ngoài cửa, một mỹ nữ mặc váy trắng rất mát mẻ, cũng tương đối xinh đẹp, nhưng mà không có uy hiếp quá lớn.
Những khi ánh mắt vừa chuyển qua người phụ nữ còn lại, thì nàng lập tức bị rung động, lại cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn.
Đường Nguyệt Dao hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình tình hơn một chút: “Cô ta là ai? Người nước N?”
“Vị này là. . . Miki Ito tiểu thư!” Diệp Mặc giới thiệu một chút: “Trước kia từng gặp mặt ở Hoa quốc, cũng có chút quen biết, nhưng chính cô ấy tự trà trộn vào đây, chứ không phải là do tôi gọi đến.”
Đường Nguyệt Dao nghe xong lập tức lườm nguýt một cái.
Tự trà trộn vào đây?
Có quỷ mới tin!
Chỉ bằng người phụ nữ này mà có thể trộm thẻ phòng, trà trộn vào trong phòng tổng thống sao?
Nếu như hai người không có quan hệ đó, vậy tại sao người phụ nữ này lại mặc áo choàng tắm để lộ cả bộ ngực trong phòng của anh?
Tên khốn này tưởng nàng dễ bị lừa thế cơ à!
Đường Nguyệt Dao tiến lên đẩy cửa bước vào phòng, Hoàng Khả Hinh ở phía sau đảo mắt một vòng cũng nhanh chân bước vào theo, lúc này, hiển nhiên không phải là thời điểm nàng ra mặt, để cho con mụ hôi hám này xông lên trước đi!
Tốt nhất là hai người này đánh nhau, đánh đến lưỡng bại câu thương, sau đó nàng làm ngư ông đắc lợi.
Diệp Mặc thấy Đường Nguyệt Dao đi vào điều tra bốn phía, liền buồn bực hỏi: “Đội trưởng Đường, sao vậy?”
Đường Nguyệt Dao đi vào phòng ngủ nhìn một chút liền nhíu chặt mày, chăn gối trên giường hơi loạn, có dấu vết bị nằm qua, còn có quần áo của phụ nữ bị vứt lung tung trong phòng, có điều vẫn chưa nhìn thấy thứ đó.
Xem ra hai người này còn chưa bắt đầu.
Cái tên khốn này, tại sao lại có nhiều phụ nữ như vậy chứ!
Bên nước H thì có Tống tiểu thư, chạy qua nước N lại có thiên kim nhà Toyota, khá lắm, còn là góa phụ nữa, bây giờ thì lại đụng phải một Miki tiểu thư, nước ngoài đã nhiều như vậy rồi, có lẽ trong nước còn càng nhiều hơn.
Con bé Lâm Lâm cũng miễn cưỡng tính là một cái!
Yêu đơn phương, cũng phải tính!
Nàng từng nghe Lâm Lâm nói, trong nhóm fan kia có rất nhiều mỹ nữ.
Đường Nguyệt Dao nghĩ đến đây lại cảm thấy rất khó chịu, toàn thân đều không thoái mái.
Vậy thì thay Lâm Lâm, không, con bé Lâm Lâm này đã không cứu được nữa rồi, không có hi vọng, vẫn là quản giáo anh ta thay Tô Thiên Hậu đi! Tô Thiên Hậu là là mẹ của bọn nhỏ, là người vợ danh chính ngôn thuật của anh ta mà!
Đúng! Chính là như vậy!
Đường Nguyệt Dao bóp đôi bàn tay trắng như phấn, lộ ra vẻ kiên nghị.
Nàng rời khỏi phòng ngủ, khuôn mặt âm trầm như nước: “Tôi muốn kiểm tra, không phải anh vừa nói cô ta tự trà trộn vào sao, tôi sợ bên trong góc nào đó còn giấy vài mỹ nữ nữa, cho nên muốn tìm giúp anh thôi!”
Diệp Mặc nghe thấy thế, khóe miệng liền giật giật vài cái.
Vị đội trưởng Đường này cũng học được cách nói móc rồi!
Đường Nguyệt Dao đi ra phòng khách, ngồi xuống bên ghế sô pha, lạnh nhạt mà quan sát vị mỹ nữ nước N kia.
“Miki tiểu thư đúng không? Biết tiếng Hoa quốc không?”
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, chính là một mỹ nhân mà chỉ liếc mắt nhìn qua cũng đủ để người ta ngây người rồi, đương nhiên, người này vẫn kém hơn mỹ nữ đỉnh cấp như Tô Thiên Hậu, nhưng cũng coi như là một mỹ nữ hiếm có khó tìm rồi.
Có lẽ không phân cao thấp với vị tiểu thư nhà Toyota kia đi!
Người này càng rực rỡ hơn một chút, mà vị Toyota tiểu thư kia có khí chất quá u buồn, nhưng phong thái của cả hai người đều rất xuất chúng, không kém gì nhau.
Miki Ito ngồi xuống đối diện, nhếch cặp đùi đẹp như ngà voi lên, cười nhẹ nói: “Không biết nhiều lắm.”
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào người đối điện, trong mắt đã lộ ra vài phần sợ hãi và thán phục.
Người vệ sĩ này của Diệp tiên sinh, thật sự quá xinh đẹp!
Dáng người cũng quá đẹp, bộ ngực này còn phải to hơn một mình vòng nữa!
Đây là một đối thủ rất mạnh mẽ!
Nàng hơi cau mày lại, nhìn chằm chằm vào đường cong kinh người của đối phương, liền cảm nhận được một áp lực rất lớn.
“Vậy được, tôi gọi phiên dịch đến, này! Họ Hoàng kia, gọi cô em đeo kính đến đây!” Đường Nguyệt Dao ngẩng đầu, kêu lên một tiếng về phía Hoàng Khả Hinh ở một bên.
Đến lúc này rồi, mà con hồ ly tinh mưu mô này còn liếc mắt đưa tình với tên khốn khiếp kia nữa.
Hoàng Khả Hinh lấy lại tinh thần, rất không vui nói: “Họ Hoàng cái gì, tôi có tên tuổi hẳn hoi, cô em đeo kính? À! Cô ấy à! Tôi không có Wechat của cô ấy, cũng không biết cô ấy ở phòng nào, thì biết gọi kiểu gì?”
“Được rồi, để tôi tự gọi.” Đường Nguyệt Dao tức giận nói, liền móc điện thoại di động ra nhắn tin.
Thời điểm này, càng nhiều người trong phòng càng tốt, vừa hay có thể mượn cớ phiên dịch để gọi cô em đeo kính đến, người càng nhiều, xem xem hai con hồ ly tinh này còn dám có ý đồ xấu xa nữa không.