Sáu giờ hơn.
Diệp Mặc đẩy cửa phòng đi vào.
Đường Nguyệt Dao đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sa lon, lập tức mở mắt ra, nhìn quá với ánh mắt cảnh giác.
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Cô còn chưa ngủ à?”
“Tôi minh tưởng một lát rồi, coi như đã ngủ đi!” Đường Nguyệt Dao nói khẽ, lại cầm điện thoại di động lên để xem thời gian.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua hai người Hoàng Khả Hinh và Hàn Tâm Nhuế đang ngủ trên ghế sô pha, cười nói: “Đều ngủ gật hết rồi, mỗi cô chưa ngủ thôi! Sáng nay không có việc gì, cô ngủ một lát đi, tôi đi nhà bếp làm vài món!”
Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua phòng ngủ: “Miki tiểu thư ở trong phòng ngủ à!”
“Ừm!” Đường Nguyệt Dao gật đầu: “Người phụ nữ này là ai? Người này rất không tầm thường!”
Diệp Mặc kể lại một lượt cho Đường Nguyệt Dao nghe.
“Là vậy à, hóa ra là một tên lừa đảo chuyên nghiệp! Chẳng trách!” Đường Nguyệt Dao giật mình, “Lát nữa tôi sẽ ngủ! Ăn sáng đã.”
Nàng vốn định đi ngủ một lúc luôn bây giờ, nhưng chợt nhớ ra, Diệp Mặc muốn đi nhà bếp làm đồ ăn, nên liền quyết định lát nữa mới đi ngủ, dù sao nàng cũng thấy tài nghệ nấu nướng của tên này rồi, đến tận bây giờ nàng vẫn nhớ mãi không quên cái mùi vị đó.
“Được!”
Diệp Mặc gật đầu một cái, nhẹ nhàng đi ra ngoài, lại đi vào nhà bếp để làm bữa sáng.
Chờ Diệp Mặc quay lại, Đường Nguyệt Dao gắp một miếng nem rán lên để nếm thử, lông mày lập tức giãn ra, gương mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
“Ừm!”
Tài nghệ nấu nướng của tên này thật sự không phải để trưng cho đẹp, trước kia, vị thiên kim tiểu thư nhà họ Tống kia cũng khen tên này là Trù Thần, tài nghệ quả thực là thiên hạ vô song.
Nàng thức cả đêm nên cũng đói bụng rồi, liền gắp nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch đĩa của mình.
Đường Nguyệt Dao đứng dậy, đẩy Hoàng Khả Hinh một cái, để gọi nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp này dậy.
“Ăn cơm đi!”
“Sáng rồi à? Ừm! Cái này ăn ngon thế! Quá ngon luôn ý, đầu bếp của khách sạn này giỏi như vậy sao? Sao hôm qua chúng ta không được ăn món ngon như này nhỉ?”
Hoàng Khả Hinh xoa xoa mắt, ngồi xuống bàn, gắp lên và nhét vào miệng thơm, vừa nhai vài cái liền không chịu được mà kêu lên, giống như vừa mở ra một thế giới mới vậy.
Đường Nguyệt Dao hừ nói: “Đương nhiên là hôm qua không được ăn rồi, bởi vì đây là do anh ta làm, cô không biết tài nấu nướng của anh ta rất lợi hại đúng không!”
“Chủ tịch. . . chủ tịch Diệp làm á?” Hoàng Khả Hinh khẽ giật mình, lại sợ ngây người, nàng hoàn toàn không thể tin nổi.
Chờ Hàn Tâm Nhuế tỉnh dậy, nếm thử một miếng, lại biết rõ người làm là ai, thì cũng kinh ngạc và khó tin như vậy.
“Chủ tịch Diệp còn là Trù Thần á?”
……
Tám giờ hơn.
Takeda Sosuke liền rời giường, rửa mặt, ngồi xuống ăn sáng với sự phục vụ của các nữ hầu gái trẻ tuổi.
Cơm trắng, súp miso, cá nướng. . . đều là những món ăn sáng truyền thống của nước N.
Con người của Takeda Sosuke khá truyền thống, không thích cách sống của phương Tây, nên bình thường cũng mặc kimono chứ rất ít khi mặc âu phục.
Trong lúc ăn cơm, ông ta gọi thủ hạ vào để hỏi thăm tình hình.
“Tên nhãi kia thế nào rồi?”
Giữa trưa hôm qua, tên nhãi kia vừa đến thì ông ta đã phái người đi nhìn chằm chằm rồi, ông ta cũng không tùy tiện hành động, dù sao tên nhãi này cũng là thủ phủ của Hoa quốc, đi đến đâu cũng có một đống người đi theo, hơn nữa lại còn mang một đám vệ sĩ theo, nên cũng không dễ ra tay.
Còn phải giám thị một hai ngày rồi tìm cơ hội.
Hơn nữa, tên nhãi này vừa đến, ông ta liền ra tay, vậy chẳng phải sẽ bị nghi ngờ sao, cho nên vẫn phải đợi một hai ngày, chờ người nhiều hơn thì mới tiện ra tay.
Thủ hạ khẽ khom người, cung kính nói: “ Chiều hôm qua, anh ta đến nhà Toyota một lúc, sau đó đi ăn cơm ở Ginza với Sakeko tiểu thư của nhà Toyota, sau khi hai người chia tay, anh ta trở về khách sạn, đến giờ vẫn chưa đi ra ngoài.”
“An ninh ở khách sạn rất nghiêm ngặt, còn có rất nhiều dụng cụ và thiết bị cảnh báo, không có thẻ là không thể vào được, theo suy đoán thì trên tầng còn có rất nhiều vệ sĩ đang phòng thủ.”
“Vệ sĩ bên cạnh anh ta không chỉ có những người anh ta mang đến, mà còn có nhiều hơn, dựa theo điều tra thì đó là người của Hoa Thiên An Phòng ở Tokyo, công ty này là công ty an nình lớn nhất của Hoa quốc.”
Sau khi nghe xong, Takeda Sosuke gật gù, ông ta cũng không cảm thấy bất ngờ.
Đúng là tên nhãi này rất to gan nên mới dám chạy đến đây, nhưng cũng không hề ngu xuẩn, cũng rất tiếc mạng, cho nên tự nhiên phải mang rất nhiều vệ sĩ theo để bảo vệ rồi.
Có điều, nơi này là Tokyo, là sân nhà của ông ta, dù tên nhãi kia có đề phòng nghiêm ngặt đến đâu thì cũng có lợi ích gì chứ!
Takeda Sosuke húp một ngụm súp, lại cười nhạo một tiếng.
Sau đó, ông ta khẽ cau mày, thì thào một câu: “Nhà Toyota. . .”
Sao tên nhãi này lại có quan hệ với nhà Toyota? Có thể là có hợp tác làm ăn gì đó, hoặc là có quan hệ với con bé nhà Toyota thôi, nên không cần để ý làm gì.