Takeda Sosuke hơi trầm ngâm một lát, rồi bắt đầu phân phó: “Hôm nay, phái thêm vài người qua để giám sát cho kỹ, tốt nhất là điều tra xem tên này sẽ ở lại đây bao lâu! Tên nhãi này đi máy bay tư nhân qua đúng không, vậy đi điều tra về chiếc máy bay đó là biết.”
“Bên phía khách sạn. . . thử xem có thể sắp xếp người trà trộn vào đó không?”
“Cậu lại bảo đám thủ hạ chuẩn bị sẵn sàng đi, phải luôn sẵn sàng trong thời gian này, còn bên phía Bắc Xuyên. . . cậy cũng bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Nhà Takeda của ông ta có nuôi rất nhiều người để làm việc cho gia tộc, ông ta còn bồi dưỡng một xã đoàn, chuyên môn làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho gia tộc nữa.
“Vâng!” Thủ hạ khẽ khom người, rồi lui ra ngoài.
Takeda Sosuke ăn sáng xong, lại đi đến vườn, khoan thai mài mực.
Một lát sau, sẽ có một thiếu nữ trong sáng và mới mẻ được đưa đến trước mặt ông ta, ông ta rất thích vẽ tranh trên người những thiếu nữ này.
Da thịt trắng nõn và mềm mại, không chút tì vết của các thiếu nữ, chính là tài liệu vẽ tranh tốt nhất.
Vẽ tác phẩm đắc ý nhất trên da thịt non mềm nhất, rồi từ từ hưởng thụ, trên đời này không có thứ gì vui sướng hơn thứ này cả.
Chờ đến khi mài mực xong, ông ta lại chờ một lát.
Một lúc sau, có một người dẫn một thiếu nữ mặc kimono trắng đi vào đình trong vườn.
Người đến khẽ khom người, mặt đầy nụ cười nịnh nọt: “Ngài xem có hài lòng không ạ?”
Takeda Sosuke ngước mắt lên đánh giá một phen, gật đầu hài lòng: “Ừm! Không tệ!”
Người kia quay người về phía thiếu nữ, nói: “Thất thần cái gì, cởi ra.”
Thân thể mềm mại của thiếu nữ run lên, sợ hãi mà trút bỏ bộ kimono.
Soạt!
Quần áo rơi xuống đất, đôi mắt đục ngầu của Takeda Sosuke lập tức mỏ to, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, ông ta chỉ cảm thấy huyết mạch trong cơ thể già nua lại dâng trào.
Takeda Sosuke đứng dậy, đi vài vòng quanh người thiếu nữ, khuôn mặt già nua lộ ra vài phần vặn vẹo dữ tợn vì quá hưng phấn: “Rất tốt! Rất tốt!”
Người kia khom người, cười nói: “Ngài hài lòng là tốt rồi.”
Takeda Sosuke lắc lắc tay: “Nói với Bắc Xuyên, lần này cậu ta làm không tệ, đi thôi!”
Người kia lên tiếng, rồi rời đi.
Takeda Sosuke lại đi vòng quanh thiếu nữ, ông ta đã nghĩ ra nên vẽ thứ gì rồi
“Ha ha!”
“Nào nào, ngồi đi, không cần khẩn trương.”
Ông ta tiến lên trấn an một chút, lại ngồi xuống, nhấc bút lên, bắt đầu vẽ lên cái lưng đẹp bóng loáng như ngọc của thiếu nữ.
Chẳng mấy chốc, một con hổ uy mãnh đã xuất hiện.
Có đôi khi, ông ta cũng vẽ tranh ở phía trước, nhưng mà, ông ta càng thích vẽ ở trên lưng hơn, như vậy mới có thể nhìn rõ ràng hơn.
Tay nâng eo lên là có thể nhìn thấy kiệt tác của mình, đó là một loại hưởng thụ về thị giác mà không thể diễn tả bằng lời.
“Không tệ!”
Vẽ hơn nửa tiếng, liền thấy cũng đủ rồi, ông ta đã không kiềm chế nổi, thân thể già nua đã tỏa nhiệt bừng bừng.
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, có người chạy nhanh vào trong đình.
Takeda Sosuke không vui, quát nhẹ: “Có chuyện gì?”
“Là. . .là . . .Long Kiệt thiếu gia gọi điện thoại về nói là. . .nói là. . .”
“Nói cái gì?” Takeda Sosuke trách mắng một câu.
“Nói là, vưa rồi có người gửi một đơn xin thu mua cho hội đồng quản trị của công ty, đồng thời. . . chiều nay sẽ đến cửa để trao đổi chuyện thu mua.”
“Cái gì?” Gương mặt Takeda Sosuke tràn đầy vẻ khó tin.
Ông ta suýt nữa còn tưởng là mình nghe nhầm
Có người muốn thu mua chế dược Takeda của mình?
Đùa sao!
Tuy chế dược Takeda của ông ta không bằng nhưng công ty lớn như Toyota và Mitsui, nhưng vẫn là xí nghiệp dược lớn nhất cả nước, giá trị thị trường cũng phải vài chục tỷ đô la.
Muốn thu mua nó, vậy ít nhất phải chuẩn bị 50 tỷ đô la!
Ai có thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy chứ?
Takeda Sosuke đứng lên, nghiêm nghị quát: “Là ai? Là nhà nào?”
“Là. . . là. . . là người Hoa quốc kia!”
“Cái gì? Cậu nói cái gì?”
Toàn thân Takeda Sosuke chấn động, hoàn toàn không thể tin nổi.
Lần này, tên nhãi kia lại chạy đến đây vì chế dược Takeda của mình?
Mục tiêu là mình?
Tên đó muốn thu mua chế dược Takeda?
Tên đó có nhiều tiền mặt như vậy sao?
Hừ! Cho dù có, thì cũng là nằm mơ giữa ban ngày!
Bản thân ông ta không sở hữu nhiều cổ phần của chế dược Takeda, nhưng mà, toàn bộ gia tộc ông ta lại nắm giữ rất nhiều cổ phần, còn lại đều là một ít cơ cấu, tổ chức và các nhà đầu tư nhỏ lẻ.
Ông ta có thể hoàn toàn khống chế chế dược Takeda, chỉ cần ông ta không đồng ý, vậy tên nhãi kia sẽ không thu mua được.
Tên nhãi này, thật to gan!
Takeda Sosuke thở hổn hển, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Ông ta không thể ngờ được, mục tiêu của tên nhãi kia lại là chế dược Takeda của mình, thật sự là cuồng vọng mà!
Tên nhãi này, làm sao dám. . .!
Còn nữa, tên nhãi này cũng quá ngây thơ, thế mà lại cho rằng có hy vọng thu mua chế dược Takeda sao?
Takeda Sosuke nhăn mặt, nở nụ cười nhạo: “Ôi! Tên nhãi này. . .”
Không biết tự lượng sức mình!
Ông ta thầm hừ một tiếng, lại lộ ra vẻ khinh thường.
Takeda Sosuke phất tay áo một cái, quát nhẹ nói: “Cậu nói với Long Kiệt một tiếng, chiều nay tôi sẽ qua đó, thuận tiện triệu tập các cổ đông luôn, tôi sẽ đi qua ‘chăm sóc’ tên này, để xem tên nhãi dám hại cháu tôi là người thế nào!’
“Còn nữa, để người phía dưới chuẩn bị một chút, khi tên đó trở về cũng là một thời cơ để ra tay đấy.”
Chờ người rời đi, ông ta lại nhìn thiếu nữ bên cạnh, liền cảm thấy không còn chút hứng thú nào, chỉ có thể tức giận hừ một tiếng: “Hừ! Mất hứng!”