Takeda Sosuke thấy thế liền nhếch miệng cười.
Ông ta muốn đích thân đến và tổ chức đại hội cổ đông này, chính là vì muốn xem tên nhãi này bị nhục nhã, bị chế cười.
Một người nước ngoài mà cũng dám chạy đến đây thu mua chế dược Takeda của ông ta, ai cho tên này can đảm thế?
Diệp Mặc quét mắt nhìn trái phải một chút để nhìn những người này.
Hắn cũng không thèm để ý, mà mỉm cười cất bước đi về phía Takeda Sosuke đang ngồi ở nơi cao nhất: “Sosuke tiên sinh, vậy quyết định của ông là gì? Cũng là không bán à?”
Takeda Sosuke ngẩng đầu, mở miệng mỉa mai nói: “Tên nhãi, cậu cảm thấy tôi sẽ bán sao?”
Tên nhãi này vẫn quá kiêu ngạo, hống hách!
Mà cũng đúng! Tuổi nhỏ đắc chí thôi, mới hơn 20 tuổi mà đã đi lên đỉnh phong, trở thành một thủ phủ có thanh danh hiển hách, có thể nói là danh chấn toàn cầu.
Loại người này, tất nhiên phải cuồng ngạo hơn bình thường rồi.
Để tên nhãi này đắc ý một lúc đi, dù sao lát nữa tên này cũng sẽ gặp xui xẻo rồi, đến lúc đó, nhìn xem tên này có cuồng được nữa hay không.
Diệp Mặc không nói gì, mà chỉ mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ lên phía sau ghế của Takeda Sosuke.
“Không có gì, tôi cũng biết ông sẽ không bán!”
Takeda Sosuke cười khẩy nói: “Vậy cậu còn đến làm gì!”
Diệp Mặc cúi người, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Lão già, ông không bán, nhưng có người muốn bán! Ông cho rằng tôi ngu à, sẽ uổng công đi một chuyến?”
Takeda Sosuke khẽ giật mình, tiếp đó lại cười to: “Ha ha! Ai sẽ bán!”
Đúng là tên nhãi này có tiền, nhưng cùng làm cũng chỉ mua được một ít cổ phần trên thị trường mà thôi, nhưng với chút cổ phần đó, dù có trở thành cổ đông của công ty thì cũng chẳng làm được chuyện gì cả.
Chế dược Takeda, còn có gia tộc Takeda của ông, người ngoài là không thể động vào.
“Ha ha!” Hai bên trái phải cũng có không ít người cười to, lộ ra vẻ giễu cợt.
Đại đa số người ngồi trong phòng này đều là người nhà Takeda, nào có ai sẽ bán cổ phần cho tên nhãi này chứ!
Trừ phi là bị điên, không muốn sống nữa!
Nhưng đúng lúc này, có một bóng người từ từ đứng lên, vỗ vỗ mặt bàn trước mặt để hấp dẫn lực chú ý của mọi người, sau đó trầm giọng nói: “Tôi đồng ý.”
Ngay sau đó, tiếng cười liền im bặt.
Biểu cảm của những người kia đã cứng đờ, tràn đầy hoảng hốt và khó tin.
Yuuji này đang nói cái gì thế?
Thế mà lại đồng ý bán công ty cho người khác, hơn nữa người này lại còn là kẻ thù của nhà Takeda nữa?
Yuuji điên rồi sao?
Gương mặt của Takeda Sosuke cững cứng đờ, đầu tiên là trợn trừng mắt lên vì không dám tin, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi, giận không nhịn nổi!
Sau khi yên lặng một lát, phòng họp liền nổi lên những tiếng xôn xao.
“Yuuji, cậu điên rồi à?”
“Cậu có biết mình đang nói gì không?”
Có rất nhiều người đều vỗ bàn rồi giận dữ mắng mỏ.
Rất rõ ràng, Yuuji đã cấu kết với tên nhãi kia.
Takeda Sosuke giận quá hóa cười: “Yuuji, giỏi, giỏi lắm!”
Trước đó ông ta còn thấy kỳ lạ, tại sao Yuuji thử nhiều lần như vậy mà không khống chế nổi tên nhãi này, xem ra là hai người này đã cấu kết với nhau từ lâu rồi, còn cả chuyện Takaaki thất bại và đám người lần thứ hai bị bắt, tất cả đều là do tên Yuuji này!
Thật sự không ngờ một tên phế vật tầm thường lại có tâm cơ như vậy, thế mà lại mượn tay của tên nhãi này để loại bỏ đối thủ cạnh tranh lớn nhất là Takaaki.
“Tên phản đồ này!” Takeda Ryusuke phẫn nộ đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Takeda Yuuji mà quát: “Có phải mày mới là người hại Takaaki không?”
“Takaaki? Ha ha!” Takeda Yuuji bị mọi người nhìn chằm chằm vào thì cũng không hoảng hốt chút nào, trái lại còn cười nhạo một tiếng: “Chuyện của tên ngu xuẩn đó có liên quan gì đến tôi chứ, không phải là các người phái cậu ta qua sao, tên đó vô dụng, tự hại bản thân mình, nào trách được ai, nếu muốn trách thì cũng phải trách các người mới đúng.”
“Mày. . .” Mặt Takeda Ryusuke đỏ bừng lên vì giận dữ, mí mắt như muốn rách cả ra, toàn thân cũng đang run lên vì phẫn nộ.
Takeda Sosuke nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lẽo: “Yuuji, tôi biết cậu có dã tâm, biết cậu muốn ngồi vị trí của tôi, thế nhưng mà, cậu cũng phải có mạng để mà ngồi chứ! Lẽ nào cậu không sợ chết thật à?”
Mặc dù là người cùng gia tộc, nhưng nếu đã phản bội gia tộc, vậy cũng chỉ có một kết cục.
Takeda Yuuji đưa tay, chỉ về bốn phía, hét to: “Ha ha! Lão già, ông cho rằng tôi sẽ còn sợ ông sao? Ông cho rằng tôi dám đứng ra thì sẽ là một mình sao? Anh ta, ông ta, ông ta nữa, còn ta ông ta. . . tất cả những người này đều đồng ý bán cổ phần, đều đồng ý bán công ty.”
“Gia tộc Takeda không phải chỉ có mấy người các ông, lão già ông đã ngồi trên vị trí này vài chục năm rồi, vậy mà còn chưa hài lòng, còn muốn truyền cho con trai cháu trai, định ngồi đến khi nào?”
“Gia tộc Takeda này là của một nhà ba đời các ông sao?”
“Hàng năm, đám người bạn tôi được chưa bao nhiêu tiền? Đa số tiền đều chui vào túi nhà ông rồi, hiện giờ bọn tôi muốn bán cổ phần, bán công ty để phát tài, không được sao?”
Những người bị chỉ vào cũng không nói gì, nhưng đều lộ ra vẻ tán đồng, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Bọn họ đã oán giận với chuyện một nhà ba đời giữ quyền lực trong gia tộc từ lâu rồi.