“Im miệng!” Takeda Sosuke đứng dậy, nổi giận nói: “Còn cả mấy người nữa? Phản rồi à? Không phục, thì các người có thể ý kiến, bây giờ các người lại cấu kết với người ngoài, muốn bán cơ nghiệp mà tổ tông để lại, các người đều là phản đồ của gia tộc!”
“Các người sẽ biết, kết cục của phản bội gia tộc là thế nào!”
Takeda Sosuke lạnh nhạt nhìn đám người bốn phía, trong mắt tràn đầy sát cơ.
Takeda Yuuji cười nhạo, châm chọc nói: “Thế nào, lão già, ông muốn giết toàn bộ chúng tôi à? Vậy phải xem ông có làm được hay không đã!”
Đã vạch mặt rồi, nên cũng không cần kiêng nể làm gì.
Nếu đã dám vạch mặt, vậy tất nhiên phải có chuẩn bị.
Takeda Sosuke lại giận quá hóa cười: “Yuuji, trước kia tôi không nhìn ra, tên nhãi nhà cậu có can đảm như vậy, khá lắm! Muốn đấu với tôi đúng không! Chờ đấy! Đến khi đó thì đừng hối hận!”
Sau đó, ông ta lại quay người, nhìn về phía Diệp Mặc đang đứng một bên.
“Tên nhãi, cậu sẽ không trông cậy vào những người này chứ! Cổ phần và quyền bỏ phiếu trong tay bọn họ cũng không nhiều đâu, cậu vẫn đừng ảo tưởng làm gì! Nói thật, cậu quá ngu, thế mà lại đi hợp tác với tên Yuuji phế vật này.”
Ông ta nói xong liền cười nhạo vài tiếng.
Chắc tên nhãi này còn không biết, lát nữa bản thân hắn sẽ đại họa lâm đầu!
Mà đám người Yuuji thì càng đơn giản hơn, một cái cũng đừng hòng chạy.
Diệp Mặc mỉm cười với Takeda Sosuke, lại vươn tay vỗ nhẹ lên bả vai của ông ta.
“Ông vội cái gì, hôm nay tôi đến chỉ là để chào hỏi ông thôi, trò vui mới vừa mở màn thôi, ông cứ chờ đi, vài hôm nữa, trên thế giới này sẽ không còn gia tộc Takeda nữa đâu.”
Rõ ràng là Diệp Mặc đang cười, nhưng giọng nói lạnh lẽo khiến cho tâm thần Takeda Sosuke run lên, vừa chạm vào ánh mắt lạnh như băng kia, ông ta càng lộp bộp một tiếng, trong nháy mắt liền có một loại cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân.
Tên nhãi này. . .
Takeda Sosuke giật mình, lại thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một tên nhãi con lông còn chưa mọc đủ, tại sao lại có khí thế kinh người như vậy chứ!
Còn cả khẩu khí kia cũng quá lớn rồi đấy
Cái gì mà trên thế giới này không còn gia tộc Takeda nữa chứ!
Takeda Ryusuke ở bên cạnh liền giận dữ nói: “Cuồng vọng!”
Không ít người nhà Takeda đều trợn trừng mắt lên mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
“Cũng ổn thỏa rồi đấy, tôi đi trước nhé!” Diệp Mặc nhìn quanh một vòng, lại vỗ vỗ vai Takeda Sosuke, rồi mỉm cười quay người rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Takeda Yuuji vẫy tay một cái, một nhóm người đều đứng lên, nối đuôi nhau đi ra ngoài.”
Trong phòng họp liền yên tĩnh một lát, sau đó liền có những tiếng mắng chửi vang lên.
“Mẹ kiếp!”
“Ngu xuẩn!”
“Tên nhãi này cũng quá ngông cuồng rồi! Còn cả đám phản đồ Yuuji nữa! Mẹ kiếp!”
Takeda Sosuke siết chặt nắm đấm, ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt tài nhợt: “Tên nhãi đáng chết này!”
Một tên nhãi ranh lại dám nói muốn diệt gia tộc Takeda ở trước mặt ông ta, ông ta chưa bao giờ nhận loại sỉ nhục này cả!
“Ha ha!” Ngay sau đó, Takeda Sosuke lại cười ra tiếng, sắc mặt có vài phần dữ tợn và điên cuồng: “Mọi người nghe thấy không? Tên đó nói muốn diệt gia tộc Takeda chúng ta, để gia tộc Takeda chúng ta biến mất, ha ha ha! Thật sự là buồn cười!”
“Chắc tên đó còn không biết mình sắp chết đến nơi rồi đâu! Tôi sẽ không giết tên này đơn giản như vậy, tôi phải cho tên này nhận hết tra tấn trước khi chết.”
“Còn cả đám phản đồ kia nữa, chờ tôi bắt được tên nhãi kia, thì đó cũng là ngày chết của đám người này!”
Takeda Sosuke cười to một lúc rồi mới dùng lại, ông ta âm trầm mà gọi thủ hạ qua, lại phân phó vài câu.
Sau đó, ông ta liền đi đến cửa sổ để nhìn xuống bên dưới, liền nhếch miệng cười dữ tợn.
. . .
Cộc cộc cộc!
Một đoàn người đi ra cửa, bước nhanh về phía thang máy.
Trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Tâm Nhuế đã tràn đầy vẻ hoảng hốt.
Vừa rồi. . . là chuyện gì vậy nhỉ?
Không phải là đến bàn chuyện thu mua thương nghiệp sao? Tại sao lại thành đánh đánh giết giết rồi?
Hơn nữa, dường như chủ tịch Diệp còn có thù oán với đám người này vậy, những lời vừa rồi suýt nữa nàng cho nàng sợ chết khiếp, sợ đến mức không dám động đậy luôn.
Hiện giờ, trái tim nhỏ của nàng vẫn đang đập thình thịch!
Chủ tịch Diệp sẽ không chọc phải rắc rối lớn gì chứ, còn cả mình nữa, mình sẽ không bị liên lụy gì, sẽ không bị nguy hiểm tính mạng chứ!
Hàn Tâm Nhuế nghĩ đến đây thì lại thấy lo lắng bất an.
Khi nhìn thấy một đám vệ sĩ ở phía sau, thì nàng mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Lúc nãy. . . chủ tịch quá đẹp trai. . . không, phải nói là cực kỳ đẹp trai!
Chờ đến khi hơi tỉnh táo lại, Hàn Tâm Nhuế bỗng nhiên kích động khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, thần sắc, phong thái và giọng điệu của chủ tịch, quả thực là cực kỳ bá đạo, cực kỳ cool ngầu, lại còn rất có khí thế nữa.
Nàng mím môi cười, ánh mắt nhìn về phía bóng người ở phía trước lại càng sáng hơn vài phần, lại càng sùng bái hơn.