Cạch!
Đường Nguyệt Dao ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.
Nàng dời cặp mông to lớn bị quần âu quấn chặt, lại khoanh tay trước ngực, đường cong kinh người lập tức hiện ra, gương mặt xinh đẹp quay qua một bên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia.
Đôi mày liễu của nàng nhẹ nhàng cau lại.
Tên này. . .
Khẩu khí thật lớn!
Hôm qua cũng nói với mình là, lần đầu đến đây để diệt nhà Takeda.
Thế nhưng mà, anh ta ỷ vào đâu?
Anh ta là một người nước Hoa, làm gì có thế lực và căn cơ ở chỗ này?
Đám người Hoa Thiên chỉ là vệ sĩ, làm công tác bảo vệ thì còn được, chứ không thích hợp chém chém giết giết!
Hay là dựa vào đám phản đồ của gia tộc Takeda?
Hình như cũng không được, thế lực của bọn họ quá yếu, không thể đấu lại đối phương!
Nhà Toyota sao?
Chẳng lẽ hôm qua đi nhà Toyota không phải để tán gái, mà còn nói chuyện hợp tác?
Cũng không giống lắm, vì đến giờ vẫn không thấy người của nhà Toyota.
Vậy rốt cuộc anh ta ỷ vào cái gì?
Nàng suy tư một lúc mà vẫn không nghĩ ra, không khỏi nhăn mũi ngọc tinh xảo, đôi môi đỏ bĩu một cái, hiển nhiên là rất hoang mang.
Nàng không thể nghĩ ra được, anh ta còn có thể ỷ vào cái gì, mục tiêu kia hoàn toàn là không thực tế, dù sao gia tộc Takeda người ta cũng là một trong những tài phiệt của nước N, có thế lực to lớn và các mối quan hệ rắc rối khó gỡ.
Làm sao anh ta có thể tiêu diệt toàn bộ gia tộc Takeda trong vòng vài ngay?
Chuyện này sợ rằng là nói mơ giữa ban ngày!
Chắc là chém gió thôi, gia tăng khí thế của mình, đúng là lúc nãy anh ta rất có khí thế, rất dọa người.
Đường Nguyệt Dao nghĩ như vậy liền gật gù, cảm thấy đó là chính xác nhất.
Diệp Mặc bị nàng nhìn chằm chằm, kinh ngạc sờ sờ lên mặt, nói: “Cô nhìn gì vậy?”
“Không có. . . không có gì! Tôi mới không nhìn anh! Tôi nhìn ra bên ngoài! Ai thèm nhìn anh chứ! Anh mặt có hoa à, đừng tự đa tình!” Đường Nguyệt Dao lập tức ngước mặt lên, hầm hừ nói, rồi quay đầu qua một bên.
Diệp Mặc khẽ giật mình, lại lộ ra vẻ buồn bực.
Sao mình cảm thấy, hai hôm nay đội trưởng Đường này cứ giận dỗi thế nhỉ?
Tên khốn khiếp này!
Đường Nguyệt Dao liếc mắt ra người cửa sổ, lại hung hăng trừng mắt với Diệp Mặc qua cửa kính của cưa sổ, nàng vừa nghĩ đến chuyện ngày hôm qua thì lại thấy rất khó chịu, vốn đã có một kỹ nữ mưu mô khiến cho nàng giận điên người rồi, tối hôm qua lại có một con hồ ly tinh nước N càng không biết xấu hổ hơn chui ra nữa.
Nàng nghĩ đến chuyện vài ngày tiếp theo vẫn còn phải đề phòng hai con hồ ly tinh đáng ghét này thì lại thấy đau đầu.
Một lát sau, Đường Nguyệt Dao lẩm bẩm: “Anh vẫn rất biết đùa đấy nhỉ!”
Diệp Mặc bật cười: “Đùa? Cô cho rằng những lời đó chỉ là đùa thôi sao?”
Đường Nguyệt Dao liếc mắt nhìn qua, hừ nói: “Bằng không thì sao! Cái gì mà trên thế giới này sẽ không còn gia tộc Takeda nữa, không phải đùa thì là gì! Chỉ mấy ngày, làm sao san bằng gia tộc Takeda?”
“Chuyện này. . . chẳng mấy chốc cô sẽ biết!” Diệp Mặc mỉm cười, cũng không giải thích.
Đường Nguyệt Dao bĩu môi một cái, rồi lại quay mặt đi.
Chờ đoàn xe khởi động, nàng lấy bộ đàm trong xe ra, thông tri cho mấy trước xe đi trước: “Đổi tuyến đường! Bảo trì cảnh giác.”
“Rõ!”
Nghe thấy câu trả lời, nàng mới thả bộ đàm xuống, nhưng tập trung cao độ.
Gia tộc Takeda này vốn đã nhìn chằm chằm vào anh ta rồi, khi còn ở trong nước thì đã ra tay rồi, hiện giờ lại chạy đến địa bàn của người ta, chắc chắn người ta sẽ không bỏ qua, với lại, lúc nãy còn vạch mặt rồi, đã muốn đấu đến ngươi chết ta sống rồi, cho nên có thể gia tộc Takeda sẽ mai phục ở trên đường.
Trên đường đi, nàng đều hết sức cảnh giác, tập trung quan sát tình hình chung quanh.
Lúc này, đoàn xe dừng lại ở một ngã tư để chờ đèn đỏ.
Bên phía đối diện có một chiếc xe tài màu đen đi đến, thấy đèn đỏ thì cũng dừng lại.
Đường Nguyệt Dao chú ý đến, nàng híp mắt nhìn mấy giây, khuôn mặt liền thay đổi, nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Chiếc xe kia có vấn đề.”
Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng cách ăn mặc của người tái xế kia, là đội mũ lười trai che khuất khuôn mặt, hơn nữa, còn không có biển số xe, vừa nhìn đã biết là có vấn đề, huống chi đây còn là một chiếc xe Van, rất thích hợp để chứa người.
Theo bản năng, nàng cầm bộ đàm lên, liếc mắt nhìn đèn đỏ, vừa muốn mở miệng nhắc nhở mấy xe phía trước cẩn thận.
Tuy rằng nước N quản lý súng ống cũng rất nghiêm, bình thường rất ít khi nhìn thấy súng, nhưng đối với một tài phiệt như gia tộc Takeda, thì rất dễ dàng có thể lấy được súng, nói không chừng trong chiếc xe kia còn có rất nhiều súng ống.
Mà đám vệ sĩ bọn họ thì không có súng.
Song, Đường Nguyệt Dao còn chưa kịp mở miệng thì đã kinh ngạc phát hiện, chiếc xe kia khởi động, tăng tốc lao nhanh về phía họ.
Hỏng rồi!
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng.
Thế nhưng mà, ngay sau đó đôi mắt đẹp của nàng liền trợn tròn lên, lộ ra vài phần ngốc trệ.
Lúc này có một chiếc xe tải hạng nặng gào thét mà đến từ một phía khác, trong chớp mắt đã đâm thẳng vào chiếc xe Van kia, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, thân xe Van đã hoàn toàn biến dạng.
Sau khi bay ra hơn 10 mét, chiếc xe lại lăn lộn vài vòng rồi tan tành.
Có vài người trong xe bị quật văng ra ngoài, rơi xuống đất rồi không có động tĩnh.