Đường Nguyệt Dao sợ ngây người mà há hốc mồm.
Đây là. . . chuyện gì thế này?
Là ngoài ý muốn sao?
Nhưng có trùng hợp như vậy sao?
Trong lòng nàng có một loại cảm giác rất hoang đường, chắc hẳn chiếc xe Van này là của người gia tộc Takeda, nhưng hết lần này đến lần khác, lại gặp tai nạn xe cộ vào thời khắc ra tay.
Đây cũng quá trùng hợp rồi!
Chiếc xe Van này vẫn đang chờ đèn đỏ cơ mà, vì sao đột nhiên lại lao lên rồi?
Hơn 10 giây mà cũng không chờ được à?
Đường Nguyệt Dao còn chưa kịp lấy lại tinh thần, lại thấy một chiếc xe nữa lao thẳng vào chiếc xe Van kia, lần này hình như là xe Tesla.
Rầm!
Theo một tiếng vang lên, hai chiếc xe chạm vào nhau tạo thành tia lửa, sau đó liền bị ngọn lửa nuốt chửng.
Có người lao ra khỏi biển lừa, nhưng toàn thân đều là lửa, rú thảm vài câu rồi ngã xuống đất.
“Chuyện này. . .”
Đôi mắt đẹp của Đường Nguyệt Dao trợn tròn lên, cái miệng nhỏ hồng hào đã há hốc ra thành hình chữ O.
Đây . . . sẽ không phải là trùng hợp chứ?
Rầm rầm!
Lúc này, lại có một chiếc xe tải lao đến, dường như sợ những người trên mặt đất còn chưa ngủm củ tỏi, cho nên liền nghiền qua, sau đó cũng lao thẳng vào trong biển lửa, lại ầm một tiếng, rồi nổ tung.
“Chuyện này. . . chuyện này. . . chuyện này. . .”
Biểu cảm của Đường Nguyệt Dao đã như là gặp quỷ.
Đây chính là gặp quỷ mà!
Nào có xe nào đâm như vậy chứ! Đây không phải là chịu chết sao!
Hơn nữa, còn chuyên môn nhằm vào đám người kia nữa, dường như sợ đám người kia không chết cho nên bổ sung thêm một đao!
Chuyện này. . . quả thực là quá kỳ lạ!
Không phải anh ta sắp xếp chứ?
Đường Nguyệt Dao bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Diệp Mặc vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía hiện trường tai nạn xe cộ, nhưng trong mắt hắn không có chút kinh ngạc nào.
Đây rõ ràng là không bình thường.
Bất cứ người nào nhìn thấy tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc, mà Diệp Mặc thì lại quá bình tĩnh.
Thế nhưng mà, làm sao anh ta làm được chuyện này?
Hai xe phía sau rõ ràng là tự sát, anh ta tìm đâu ra người?
Diệp Mặc nhìn một lát, liền thu hồi ánh mắt, hô lên với tài xế: “Đèn xanh rồi, đi thôi!”
Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, thản nhiên như cũ.
Lúc này, mấy xe đi trước cũng lấy lại tinh thần, vội vàng khởi động, lách qua khỏi hiện trường tai nạn xe cộ, rồi tiếp tục rời đi.
Đường Nguyệt Dao cắn cắn môi đỏ, do dự một lúc, vẫn không nhịn được mà muốn hỏi một câu.
Nhưng còn chưa hỏi thì đã nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc tử trong bộ đàm, mấy xe đi trước báo cáo có xe đang đi ngược chiều về phía bọn họ.
Tâm thần Đường Nguyệt Dao lại siết chặt, nàng lập tức mở cửa sổ xe, thò đầu ra xem.
Thấy rồi!
Nàng nheo mắt lại, nhìn chiếc xe con màu đen đang đi ngược chiều với tốc độ rất nhanh kia, nhìn thấy một người đang thò đầu ra cửa sổ xe, trong tay còn cầm một khẩu súng.
Theo bản năng, nàng liền muốn rụt vào trong.
Nhưng đúng lúc này, nàng lại nhìn thấy một cảnh khiến nàng khiếp sợ, chiếc xe kia bỗng nhiên quặt một cái, rồi lập tức lao qua một bên, đâm thẳng vào một cái cột sắt.
Rầm!
Một tiếng nổ rất lớn.
Dưới sự va chạm mạnh như vậy, chiếc xe đã biến dạng, còn bốc khói nghi ngút.
Khi đi ngang qua, Đường Nguyệt Dao còn hoảng hốt và mờ mịt nhìn sang.
Nàng cảm thấy, tất cả những chuyện này đều không quá chân thực, đều hoang đường như đang nằm mơ vậy.
Lúc nãy, chiếc xe Van của kẻ địch đã bị ba chiếc xe khác đâm vào, kết quả là chết sạch, còn chiếc xe này thì dĩ nhiên lại tự sát, tất cả những chuyện này đều quá quỷ dị!
Đường Nguyệt Dao quay cái cổ cứng đờ của mình, nhìn người thanh niên đẹp trai ở bên cạnh, lúng ta lúng túng mà hỏi: “Là. . .là. . là anh làm?”
“Xem như vậy đi!” Diệp Mặc gật gù, hắn cũng không phủ nhận.
Đôi môi đỏ của Đường Nguyệt Dao hơi há ra, nhưng không biết nên hỏi gì.
Dưới cái nhìn của nàng, những chuyện vừa rồi đều không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là nàng đột nhiên nảy ý định thay đổi tuyến đường, chuyển qua một trong những tuyến đường dự bị, đối phương cũng phải thăm dò tuyến đường của bọn họ thì mới có thể bao vây.
Vậy tại sao anh ta có thể sắp xếp người từ trước? Hơn nữa còn lấy phương thức tự sát như vậy nữa?
Không thể nào là chờ sẵn từ trước, chờ đến thời khắc mấu chốt thì lao ra tự sát được!
Chuyện này. . . hoàn toàn là không hợp lẽ thường mà!
Rầm!
Yên ổn được một lúc, nàng lại nghe thấy tiếng nổ, nhưng lần này là ở phía xa xa, chỉ có thể nhìn thấy khói lửa từ chiếc xe đó bốc lên.
Sẽ không phải cũng là người gia tộc Takeda chứ!
Điều này. . . làm sao có thể!
Tại sao người của anh ta có thể tìm được vị trí của người gia tộc Takeda, đồng thời chế tạo tai nạn xe cộ để tiêu diệt từng đội một?
Chuyện này không khỏi quá thần thông quảng đại rồi!
Thật sự là không thể tin nổi mà!
“Chắc là hết rồi, yên tĩnh rồi!” Diệp Mặc liếc nhìn một chút, rồi quay đầu cười nói với nàng: “Đây chỉ là món khai vị thôi, trò vui vừa mới bắt đầu thôi.”
Đường Nguyệt Dao ngơ ngác nhìn qua Diệp Mặc, nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.
Rốt cuộc tên này làm kiểu gì?
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén kích động và chấn động ở trong lòng, rất lâu sau mà vẫn không thể bình phục.