Tòa nhà tổng bộ chế dược Takeda.
Văn phòng hội trưởng.
Takeda Sosuke híp mắt chờ tin tức tốt truyền về.
Chắc là lát nữa sẽ có tin tức thôi.
Bắt được người, liền có thể nhốt lại, rồi từ từ móc toàn bộ những thứ trong đầu tên nhãi kia ra.
Chờ đến khi ép khô, thì đó sẽ là ngày chết của tên nhãi kia!
Đến khi đó, ông ta cũng sẽ không để tên nhãi này chết đơn giản như vậy, ông ta đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp tra tấn tên nhãi này rồi.
Còn cả đám phản đồ của gia tộc kia nữa, đám này cũng đừng hòng sống đến ngày mai!
Takeda Sosuke lại chờ một lát, liền mở mắt ra, nhìn về phía thủ hạ đứng một bên.
“Còn chưa có tin tức à?”
“Để tôi đi hỏi một chút!” Thủ hạ hơi khom người, rồi đi ra ngoài.
Hai ba phút sau, người này trở về, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đổi tuyến đường, chúng ta đang thăm dò, nên chắc còn phải chờ một lát mới có tin tức.”
“Tốt!”
Takeda Sosuke gật đầu, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Lại chờ một lát, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thủ hạ kia giật mình, vội vàng móc điện thoại di động ra nghe, anh ta còn tưởng rằng đã thành công, nhưng sau khi nghe máy, đối diện lại lắp ba lắp bắp nói với giọng điệu tràn đầy sợ hãi.
“Xảy. . . xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Lúc nãy, xe của chúng ta đã bị đâm trúng, hơn mười người ở trên xe đều đã bỏ mạng. . .”
Giọng nói run rẩy này còn mang theo một vẻ khủng hoảng.
“Cái gì?” Thủ hạ kia ngẩn ngơ, bật thốt lên một tiếng, gương mặt thì tràn đầy vẻ khó tin.
Bị xe của đối phương đâm?
Bị xe con đâm thì làm sao chết hết người trong xe được?
Đối diện lại hít một hơi thật sâu, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại, rất nhanh, lại kêu lên một câu: “Là người của chúng ta đã cản người của chúng ta. . .”
“Trời ạ -----!”
Trong khoảnh khắc, âm thanh bên kia đã biến thành hoảng sợ.
“Đâm rồi! Xe của chúng ta mất khống chế, tự đâm vào nhau rồi, không biết người trong xe ra sao, chúng ta vẫn đang đuổi theo, nhưng chỉ còn lại một đội thôi.” Giọng nói bên kia đã biến thành vô cùng kinh hoàng.
Chiếc xe đầu tiên có thể nói là bất ngờ, là tai nạn, nhưng chiếc xe thứ hai thì sao!
Đây tuyệt đối không phải tai nạn, mà là sự chuẩn bị của đối phương, bọn họ đã bày thiên la địa võng để chờ đám người bên mình nhảy vào.
“Thế nào? Bắt được chưa?” Takeda Sosuke thấy thủ hạ sững sờ tại chỗ thì không vui mà quát lên: “Đều là phế vật sao? Nhiều người như vậy mà mãi không bắt được một tên!”
Thủ hạ giật mình tỉnh lại, vội vàng hoảng hốt báo cáo tình hình cho Takeda Sosuke nghe.
Sau khi nghe xong, Takeda Sosuke đứng bật dậy, nổi giận nói: “Cái gì? Hoang đường!”
Chính mình phái một đám người đi bắt thằng nhãi kia, kết quả còn chưa bắt được, không, thậm chí còn chưa va chạm thì đã bị tai nạn chết sạch rồi, còn một đội thì đâm vào gốc cây tự sát, chết một đống người!
Chuyện này . . . cmn quả thực là hoang đường đến cùng cực!
“Đưa điện thoại đây, để tôi tự hỏi!”
Takeda Sosuke nổi giận đùng đùng, tiến lên giật điện thoại di động.
“Lại đâm rồi, đội cuối cùng của chúng ta cũng bị đâm rồi, toàn bộ đều mất mạng. . . đó. . . đó là cái gì. . . mau, mau tránh ra!”
“A A A A A---!”
Takeda Sosuke vừa định mở miệng, liền nghe thấy bên kia truyền đến những tiếng hét chói tai, sau cùng lại biến thành những tiếng kêu thảm đầy tuyệt vọng.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của ông ta.
Takeda Sosuke bị dọa cho run rẩy, chiếc điện thoại di động trên tay cũng bị rơi xuống đất.
Ông ta cũng không nhặt, mà chỉ ngơ ngác tại chỗ, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt.
Thủ hạ ở bên cạnh cũng không dám nói câu nào, sắc mặt đều trắng bệch.
Mấy phút đồng hồ sau, Takeda Sosuke mới run lên, lúc này ông ta mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt già nua đã trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu nào.
“Không. . . không thể nào! Tại. . .Tại sao có thể như vậy?”
“Hội trưởng!” Thủ hạ cuống quít tiến lên đỡ, rồi vội vàng vịn ông ta ngồi xuống.
Takeda Sosuke thở phì phò một lúc lâu mới hơi tỉnh táo lại một chút, nhưng nỗi kinh hãi trong lòng lại khó có thể bình phục.
Tên nhãi kia. . . làm chuyện này bằng cái nào?
Đây rõ ràng không phải thứ mà tên phế vật Yuuji có thể làm được, nhất định là âm mưu của tên nhãi kia, tên nhãi kia rất thông minh, cũng chỉ có người IQ cực cao mới có thể làm được chuyện này.
Chẳng trách!
Chẳng trách tên nhãi này lại kiêu ngạo chạy qua bên này, thì ra đã lên kế hoạch hết rồi, nhất định là tất cả các tuyến đường đều có người của tên nhãi đó.
Takeda Sosuke quát lạnh một tiếng: “Quả nhiên là can đảm!”
Dám lấy bản thân mình làm mời nhử, tên này này can đảm đấy!
Chuyến này, ba đội người và một chiếc xe theo dõi đều là thủ hạ của ông ta, còn có một nhóm người của Bắc Xuyên, lập tức tổn thất hơn 20 tinh anh.
Tổn thất lớn như vậy khiến cho ông ta cũng thấy đau lòng.
Ông ta cắn răng, hung dữ nói: “Xem ra tên nhãi này cũng có chút thực lực, đúng là mình xem thường tên này rồi, có điều, đừng tưởng thế là đã thắng, vẫn còn sớm lắm!”
Nơi này là địa bàn của ông ta, nên người vẫn rất nhiều, tên nhãi kia sẽ không thắng nổi ông ta, trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng.
Takeda Sosuke cười lạnh, móc điện thoại di động ra để gọi cho Bắc Xuyên.