Một nơi nào đó của Tokyo.
Kitaga Waemon(Bắc Xuyên) cúp điện thoại di động, liền tức giận mà chửi ầm lên.
“Tất cả đều là phế vật!”
Một nhóm tướng tài đắc lực của mình, lại thêm người nhà Takeda, còn mang một đống súng, vậy mà còn thất bại khi đối phó với một đám vệ sĩ!
Càng kỳ lạ hơn là, tất cả đều chết vì tai nạn xe cộ, ngay cả lông người ta cũng không sờ được.
Đám ngu xuẩn này còn không biết lái xe à?
Nếu như đám súng ống trong xe bị phát hiện, vậy thì rắc rắc rồi.
Kitaga Waemon lấy một tấm ảnh ra, nheo mắt nhìn, lại cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Tên nhãi này lợi hại như vậy sao?”
Lão già Takeda kia nói, tất cả đều là âm mưu và kế hoạch của tên nhãi này, nhưng nhìn tên này rất giống hoa hoa công tử mà! Có lẽ tìm toàn bộ nước N cũng không tìm ra gương mặt nào đẹp trai hơn gương mặt này.
Còn trẻ như vậy mà đã thành thủ phủ, khẳng định là công tử ăn chơi của Hoa quốc!
Loại người này thì có thể có bản lãnh gì!
Không phải lão già kia nói nhà Takeda có một đám phản đồ à, chắc hẳn là đám người này làm rồi!
“Cậu, qua đây!”
Kitaga Waemon ngửa mặt lên nhìn trần nhà, trầm tư một lát, rồi đưa tay vẫy gọi thủ hạ đi qua, lại phân phó vài câu.
Phải phái người đi xem những anh em kia đã chết hay chưa, nếu chết rồi thì còn phải xử lý hậu sự.
Lão già Takeda đã nói, tạm thời chưa ra tay với tên nhãi này, mà ra tay với đám phản đồ kia trước đã, không thể để đám người này sống đến sáng mai, hiện giờ phải điều động nhân thủ, thăm dò vị trí, buổi tối liền ra tay.
Đám người này cũng hơi khó giải quyết, nên có lẽ tối nay sẽ là một trận đánh ác liệt.
Kitaga Waemon lẩm bẩm đầy giễu cợt: “Chờ chuyện này kết thúc, phải đòi thêm lợi ích từ lão già kia, những năm nay mình đã làm không ít chuyện bẩn thỉu cho lão già này rồi, cũng tìm không ít cô nàng cho lão, cái lão già chết tiệt này càng ngày càng biến thái, lại còn thích chim non xinh đẹp, nhiều tuổi như vậy rồi còn chơi nổi sao!”
Sau đó, Kitaga Waemon lại lộ ra vài phần châm chọc.
Lão già kia trông có vẻ hiền lành hòa nhã, còn thường xuyên lên tin tức và ti vi, nhưng trên thực tế lại chẳng khác gì một tên cặn bã, thậm chí còn ghê tởm hơn.
Các cô nàng bị lão già này chơi chết cũng không ít hơn mình.
Chẳng qua là, anh ta không thích mấy cô nàng nhỏ tuổi, loại này không có chút hấp dẫn nào với anh ta cả, mà anh ta càng thích các cô nàng thành thục xinh đẹp hơn.
Còn cả con trai và cháu trai của lão già kia cũng không phải thứ gì tốt, cũng chơi qua không ít cô nàng mà anh ta mang đến.
Chuyện này kết thúc, phải đòi thêm ít tiền mới được, dù sao lão già này cũng rất nhiều tiền.
Thế lực của anh ta càng ngày càng lớn mạnh, bên dưới có một đám người ăn và ngủ, tất cả đều cần tiền, hiện giờ kinh tế lại không tốt, nên kiếm tiền cũng không dễ.
Kitaga Waemon đang suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng gào khóc và kêu thảm của phụ nữ ở phòng bên cạnh.
Anh ta đứng lên đi đến, kéo cửa ra, mở miệng quát: “Ồn ào quá đấy!”
Trong phòng, có mấy cô gái đang bị trói tay trói chân trong một góc phòng.
“Cho chúng mày chạy, chạy nữa đi, để xem lần sau còn dám chạy không? Nợ nhiều tiền như vậy mà còn đòi chạy à!” Có mấy tên đàn ông đang gào thét, quyền đấm chân đá lên người mấy cô gái này.
Kitaga Waemon khoát tay, bất mãn mà quát lên: “Này này! Đừng đá vào mặt, đá hỏng thì kiếm tiền kiểu gì?”
“Nói chuyện cho tốt đi, chờ buổi tối liền đưa bọn họ đi làm, nhớ giám sát chặt chẽ vào, đừng để chạy nữa!” Kitaga Waemon quát lạnh một tiếng, rồi đóng cửa lại, mặc cho đám phụ nữ bên trong khóc lóc thút thít.
Anh ta ngồi trở lại chỗ cũ, châm điếu thuốc lên rồi chậm rãi hút.
Một lát sau, có thủ hạ chạy đến báo tin, đám người mà anh ta phái ra đã chết sạch rồi, thi thể bị cháy đen đến mức biến dạng, không thể nhận ra.
Kitaga Waemon tức giận mắng to: “Mẹ kiếp!”
Tối nay phải thanh tẩy đám phản đồ nhà Takeda để báo mối thù này.
Anh ta đuổi thủ hạ đi, lại định hút điếu thuốc nữa, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
“Tinh!”
“Huệ Tử?”
Là tin nhắn của một tình nhân, nói là muốn nói chuyện, muốn gặp mặt một lần, hẹn nhau ở chỗ cũ.
Anh ta thấy mới bốn giờ chiều, vẫn còn sớm, nên đi gặp một lần cũng được.
Nội tâm anh ta đã bắt đầu nóng lên, liền ngậm điếu thuốc, khoác áo khoác lên người rồi đi ra ngoài.
Đi hẹn hò bí mật, tự nhiên không thể dẫn thủ hạ theo, anh ta còn cố tình lái một chiếc xe không đáng chú ý, những năm gần đây anh ta đã có không ít kẻ thù, cho nên không thể bại lộ hành tung, vẫn cẩn thận một chút thì hơn.
Một lát sau, Kitaga Waemon liền đi đến một bãi đỗ xe ngầm dưới hầm, lại dừng xe ở một góc hẻo lánh.
Châm điếu thuốc lên, chờ một lát, Huệ Tử liền gửi tin nhắn qua, nói là đã thuê phòng rồi, đang ở trong phòng.
Kitaga Waemon lập tức xuống xe, rít mạnh một hơi thuốc, lại vứt tàn thuốc đi, rồi dùng gót giày để nghiền.
Sau đó, liền bước về phía trước.
Anh ta đi được vài bước, liền nhìn thấy có một người đi đến, dáng vẻ người này khá kỳ lạ, cúi đầu không nhìn thấy rõ dung mạo, nhưng vẫn có thể nhận ra là một bác gái, cho nên anh ta cũng không để ý nhiều.