Kitaga Waemon đút hai tay vào túi quần, trực tiếp đi đến.
Khi hai người đi ngang qua nhau, bác gái kia đột nhiên dừng lại, rồi mở miệng hỏi: “Anh. . .anh còn nhớ Yumi không?”
Kitaga Waemon khẽ giật mnhf, quay đầu nhìn qua, lại thấy một gương mặt trắng bệch, khô gầy và tiều tụy.
“Bác gái, bác nhầm người rồi à!” Kitaga Waemon nhướn mày, tức giận nói: “Yumi cái gì, tôi không biết ai là Yumi cả! Mà này, nhìn gương mặt này chắc là do thức đêm nhiều quá à, mau đi bệnh viện khám đi, đừng để đột tử!”
Anh ta nói xong liền cười nhạo một tiếng, sau đó liền muốn quay người rời đi.
Dáng vẻ bác gái này hơi đáng sợ, nhìn như một người thần kinh không bình thường, nói không chừng là một bệnh tâm thần thật.
“Vậy sao? Anh đã quên rồi? Rõ ràng là anh đã hại chết con bé!” Bác gái trợn mắt lên, móc một con dao từ trong túi ra, dùng cả hai tay mà đâm mạnh về phía trước.
Phốc!
Mũi dao đâm xuyên qua lồng ngực.
Toàn thân Kitaga Waemon run lên, hai mắt trừng to vì không thể tin nổi.
Đây . . . là chuyện gì thế này?
Con đàn bà điên này là ai?
“Rõ ràng là mày đã hại chết con gái Yumi của tao, thế mà mày lại dám quên? Thằng súc sinh này!” Bác gái vừa la hét chói tai, vừa rút dao ra rồi lại đâm vào, rút ra đâm vào.
Thân thể của Kitaga Waemon đã mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, trong ánh mắt đang tan rã kia vẫn còn có một tia không tin nổi và không cam lòng.
Với thân phận của anh ta, vậy mà không chết dưới súng của đối thủ, mà lại chết trong tay một bác gái.
Yumi là ai?
Là người mình đã từng hại chết sao?
Anh ta hiểu được một chút, nhưng anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng là Huệ Tử hẹn mình đến đây, vì sao lại là con đàn bà điên này?
Thế nhưng mà, anh ta cũng nghĩ không rõ, bác gái liên tục cầm dao đâm vào rút ra ở trên người anh ta, mỗi một đao đều có máu tươi phun lên, tung tóe lên mặt đất.
. . .
Sở cảnh sát thủ đô Tokyo.
Trong một gian phòng làm việc, một người đàn ông nhìn điện thoại di động trong tay với sắc mặt tái nhợt.
Rất lâu sau, người này chết lặng mà đứng dậy, lấy giấy bút ra, viết một bức di thư, lại cởi quần áo và giày ra, gấp gọn gàn trên đất.
Sau cùng, đẩy cửa sổ rồi leo lên.
Người này run rẩy nhìn xuống bên dưới, lại đau đớn mà nhắm chặt mắt lại, sau đó buông tay ra, nhảy xuống dưới.
Rầm!
Một tiếng vang rất lớn, máu bắn tung tóe, tạo thành hỗn loạn rất lớn.
. . .
Một chỗ khác ở Tokyo.
Một người đàn ông trung niên leo lên sân thượng.
Ông ta nhìn xuống dưới, lại sợ đến choáng vàng, thân thể run rẩy, suýt nữa thì ngã xuống, sau khi ổn định thân thể, hai chân ông ta vẫn còn đang run rẩy.
Khuôn mặt trắng bệch của ông ta tràn đầy tuyệt vọng và đau đớn.
Rõ ràng là nửa tiếng trước, ông ta ẫn là một nghị viên quốc hội được mọi người tôn kính, địa vị hiển hách, cũng là một người cha tốt, có một người vợ xinh đẹp hiền lành, có một đôi trai gái thông minh khỏe mạnh, nhưng chỉ chớp mắt, tất cả đã thay đổi.
Tất cả những hoạt động tội ác và hành động xấu xa của ông ta làm những năm gần đây, đều đã bị đưa ra ánh sáng, giờ đã truyền khắp internet rồi.
Hình tượng quang huy mà ông ta tạo dựng nhiều năm cũng đã sụp đổ, có thể nói là thân bại danh liệt.
Ông ta không thể nào tiếp nhận sự thật này, càng không thể nào đối mặt với ánh mắt của vợ con.
Ông ta lại nhìn thoáng qua bên dưới, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nhảy xuống.
. . .
Trong một căn biệt thự.
“Mẹ, con đi đây!”
Takeda Hiroshi đã ăn cơm tối xong, liền chào tạm biệt mẹ để đi ra ngoài.
Anh ta leo lên xe, chuẩn bị đi tham gia một bữa tiệc của bạn bè.
Takeda Hiroshi thấy rất phấn khởi, nghe bạn bè nói thì tối nay có một nhóm hàng tốt, còn có không ít cô nàng mới, có thể chơi cả đêm.
Anh ta vừa ngâm nga bài hát vừa đạp chân ga, chiếc xe từ từ tăng tốc, tâm trạng cũng càng ngày càng phấn khởi.
Đây là một chiếc xe điện đời mới nhất, lái không khác gì xe thể thao cả, tăng tốc cũng rất nhanh, đối với một người thích đua xe và chơi sản phẩm khoa học kỹ thuật như anh ta mà nói, thì đây là một món đồ chơi ngon lành nhất.
“Ủa?”
Takeda Hiroshi lái được một lát, bỗng nhiên anh ta ý thức được có chuyện không ổn, chiếc xe vẫn đang tăng tốc, thế nhưng mà, rõ ràng anh ta không hề nhấn ga mà.
“Chuyện gì thế này?”
Anh ta nhìn thoáng qua màn hình bên phải, lại muốn phanh xe, giảm tốc độ rồi dừng lại.
Nhưng mà, không có tác dụng, chiếc xe vẫn đang tăng tốc.
Takeda Hiroshi bắt đầu luống cuống, bắt đầu kêu la: “Này! Này! Đừng đùa thế chứ!”
Dưới ánh mắt hoảng sợ của anh ta, chiếc xe tông thẳng vào lan can trước con đường ven sông.
Rầm!
Chiếc xe đâm vỡ lan can, lao thẳng vào lòng sông.
. . .
Trong nhà, Takeda Sosuke nhìn điện thoại di động trong tay, giận dữ mà gầm thét: “Đây là chuyện gì? Là ai làm?”
Lúc nãy, ông ta nói chuyện điện thoại với Kitaga (Bắc Xuyên) để bố trí hành động tối nay, sau đó liền đi về nhà, vừa mới nghỉ ngơi được một lát thì đã có chuyện xảy ra.