Trên internet đột nhiên tuôn ra một đống tài liệu và video, ảnh chụp về các việc xấu xa, và các chứng cứ thu nhận hối lộ.
Mà những người này đều là người của ông ta, là ông ta đã dùng vô số tiền bạc để lung lạc, trong số đó có nghị viên cũng có các nhân viên quan trọng trong chính phủ.
Đây chính là mạng lưới quan hệ mà ông ta đã vất vả kinh doanh nhiều năm mới tạo dựng được, có mạng lưới này thì thế lực của nhà Takeda mới vững chắc, không ngừng lớn mạnh hơn.
“Những bức ảnh và video này ở đâu ra?”
Takeda Sosuke nhìn về phía mấy tên thủ hạ, quát lên: “Đám ngu xuẩn này, con không mau đi tìm người xóa hết những thứ này đi, đúng rồi, đi tìm đài truyền hình, bảo bọn họ đưa tin, những thứ này đều là giả, đều là photoshop, là vu oan hãm hại.”
Mấy tên thủ hạ đều cười khổ, nhưng vẫn lên tiếng, cúi chào rồi vội vàng rời đi.
Takeda Sosuke chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, trong lòng thì lo lắng không yên, lại càng là vô cùng tức giận.
“Là tên nhãi kia sao?”
“Thế nhưng mà, tên nhãi này lấy ở đâu ra? Những tấm hình và video này, đều là mình bảo Kitaga chụp, chẳng lẽ Kitaga phản bội, tên này đã bán những thứ này cho tên nhãi kia?”
“Không thể nào! Kitaga không thể phản bội mình được, cũng không dám phản bội, vậy chẳng lẽ là thủ hạ của Kitaga?”
Chân trước vừa mới tổn thấy hơn 20 tinh anh, hiện giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như xử lý không tốt, vậy không chỉ mấy người này xong đời, mà chính ông ta cũng bị liên lụy.
Takeda Sosuke cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho Kitaga Waemon để hỏi một chút, nhưng gọi mãi vẫn không có người nghe, điều này khiến cho ông ta có một loại dự cảm xấu.
“Tại sao Kitaga không nghe điện thoại?”
Lẽ nào Kitaga Waemon thật sự phản bội mình rồi?
Ông ta bắt đầu luống cuống, không còn trấn định và chắc chắn như trước nữa.
Thậm chí còn hơi hối hận vì đã trêu chọc tên nhãi kia.
Xem ra ông ta vẫn xem thường tên nhãi này rồi!
Ông ta cảm thấy mình có ưu thế sân nhà, nên không để tên nhãi kia vào mắt, lại không ngờ tên nhãi này lại đáng sợ như vậy!
“Mẹ kiếp!”
Ông ta gọi vài cuộc điện thoại cho Kitaga Waemon mà vẫn không ai nghe máy, liền tức giận mà đập điện thoại di động.
“Hội trưởng!” Lúc này, có một tên thủ hạ vội vàng chạy vào, cuống cuồng nói: “Bên phía sở cảnh sát có tin tức! Thanh Mộc. . . Thanh Mộc đã nhảy lầu tự sát rồi.”
Takeda Sosuke khẽ giật mình, kêu lên sợ hãi: “Cái gì?”
Chưa chờ ông ta tỉnh táo lại, thì có một tên thủ hạ cầm điện thoại di động chạy vào, vội vàng kêu lên hoảng sợ: “Hội trưởng, nghị viên Kimura tự sát rồi! Nhảy từ tầng 40 xuống, chuyện vừa mới xảy ra, trên mạng đã có ảnh chụp rồi, giờ đang tạo thành oanh động rất lớn.”
Thân thể của Takeda Sosuke chấn động như bị sết đánh.
Gương mặt mo của ông ta lập tức trở nên trắng bệch.
Ông ta lảo đảo lùi lại vài bước, đặt mông ngã xuống ghế sa lon, ánh mắt viết đầy mờ mịt.
Lại có thủ hạ chạy vào báo cáo: “Hội trưởng, không xóa được, đã trở thành chủ đề nóng của các báo chí lớn rồi, tốc độ lan truyền cực nhanh.”
Takeda Sosuke ngồi yên rất lâu, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ông ta gào thét lên, giống như đã bắt đầu điên cuồng.
“Kitaga đâu? Kitaga đâu rồi? Mau đi tìm Kitaga cho tôi, tôi muốn gặp thằng chó này.”
“Vâng!”
Mấy tên thủ hạ ngẩn người, rồi cuống quít lên tiếng, vội vàng đi ra ngoài.
“Phù- - - -! Phù- - - -!”
Takeda Sosuke bắt đầu thở phì phò, hai mắt đỏ bừng, nhìn giống như một con thú hoang chuẩn bị ăn thịt người.
Con chó mình nuôi vài chục năm, thế mà lại dám cắn ngược lại mình, giúp người khác để cho mình một dao trí mạng, khiến cho những thứ mình kinh doanh nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát!
“Phản đồ! Tất cả đều là phản đồ!”
Takeda Sosuke hung dữ mắng mỏ, gương mặt già nua đã vô cùng dữ tợn.
Khoảng tầm mười phút sau, có một tên thủ hạ đi vào.
“Hội trưởng! Đã. . .đã tìm được người!”
Takeda Sosuke đứng dậy, phẫn nộ quát lên: “Ở đâu?”
Thủ hạ cúi đầu, lắp bắp nói: “Kitaga Waemon. . . đã chết rồi! Vừa mới phát hiện thi thể của anh ta dưới một bãi đỗ xe ngầm.”
“Cái gì?”
“Nghe nói, tử trạng rất thê thảm, bị đâm mấy trăm đao, toàn thân từ trên xuống dưới đều không có một chỗ lành lặn, hung thủ. . . vẫn chưa tìm thấy hung thủ, mà nghe nói, bên phía cảnh sát đã nhận được rất nhiều chứng cớ phạm tội của xã đoàn Kitaga. . .”
Sau khi nghe xong, toàn thân Takeda Sosuke lại run lên, rồi ngây ra như phỗng.
Kitaga cũng chết rồi?
Mà lại còn chết thê thảm như vậy?
Mấy trăm đao?
Sợ rằng là bị chặt thành bánh bao nhân thịt rồi!
Là do tên nhãi kia làm?
Ừng ực!
Takeda Sosuke cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, ông ta chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh như rớt vào hầm băng.
Tên nhãi này tàn nhẫn đến mức này sao!
Tay chân ông ta bắt đầu run lên, trái tim cũng đang run lên vì sợ hãi, mà ông ta còn có một loại dự cảm, đây vẫn chưa phải là toàn bộ thủ đoạn của tên nhãi kia, sẽ còn có chuyện càng xấu hơn. . .
Lại có người vội vàng xông vào phòng.
“Hội trưởng, thiếu gia Hiroshi. . . vừa bị tai nạn xe cộ, lái xe lao xuống sông, khi được cứu lên thì đã. . . đã. . . “
Sau khi nghe xong, Takeda Sosuke chỉ cảm thấy hai mắt tối đen, một loại cảm giác trời đất quay cuồng đánh tới, khiến ông ta ngã xuống đất.