Hơn năm giờ, người ngọc kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng.
Mệt mỏi quá!
Nàng ngồi xuống sô pha, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, trên gương mặt xinh đẹp lóa mắt hiện lên vẻ lao tâm lao lức quá độ.
Nàng chưa từng mệt mỏi như vậy bao giờ, đối phó với hai người phụ nữ mà còn mệt mỏi và phiền phức hơn đối phó với một đám cao thủ.
Phụ nữ, chính là sinh vật khó giải quyết nhất trên thế giới này!
Vừa mới trở lại khách sạn, hai con kỹ nữ mưu mô không thành công đêm qua lại xuất hiện, ăn mặc và trang điểm còn lộng lẫy hơn cả hôm qua, nhất là con hồ ly tinh nước N kia, giữa mùa đông mà còn mặc mát mẻ như vậy, ngay cả đồ lót cũng không thèm mặc, quả thật là không biết xấu hổ là gì!
Nàng chìn chằm chằm vào bọn họ, lại dùng lời lẽ đanh thép để nói với họ, sau mười mấy lần giao phong, mới miễn cưỡng coi như là thắng, nhưng bản thân nàng cũng rất mệt mỏi, mệt cả lòng luôn!
Vất vả lắm mới kéo dài được đến lúc tên kia đi làm cơm, thì nàng mới có thể nghỉ ngơi được một chút.
Tên kia đang làm cơm trong nhà bếp, nên chắc hai con hồ ly tinh kia sẽ không có cơ hội!
Nàng nhân dịp này nghỉ ngơi một chút, để khôi phục sức chiến đấu.
Đúng rồi, tắm rửa đi, hôm qua cũng không tắm.
Nàng đứng dậy, đi vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn lên giường thì hơi ngơ ngác một chút, chăn mền đã được chải chuốt chỉnh tề, không có dấu hiệu nào là đã được ngủ qua, phía trên vẫn còn hành lý mà hôm qua nàng ném lên.
Tên kia. . . tối hôm qua tên kia không ngủ trên giường sao?
Giường rộng rãi êm ái thế này mà còn không ngủ sao?
Dù sao mình cũng chưa ngủ qua mà!
“Tên này không động vào hành lý của mình chứ?”
Tâm thần nàng khẽ động, tiến lên mở hành lý ra xem, bên trong là một số quần áo riêng tư của nàng, áo khoác giày thì đều nằm trong túi hành lý ở ngoài phòng khách.
“Chắc là không động vào rồi!”
Nàng kiểm tra một chút, thấy mấy bộ đồ lót của mình vẫn được sắp xếp chỉnh tề, không có dấu vết bị động vào.
Có điều, cũng khó đảm bảm là tên kia không mở ra xem trộm, đàn ông mà, đều là kẻ háo sắc!
Đường Nguyệt Dao thở phào một hơi, may mà đồ lót của nàng đều là loại tương đối bảo thủ, chứ không có mấy loại tình thú như hai con hồ ly tinh kia, nên bị tên kia nhìn trộm cũng không có gì.
Nàng lấy một bộ đồ lót màu hồng ra, bỏ vào đầu giường.
Sau đó, cởi cái dây cao su ở trên cổ tay trắng ngần xuống, buộc mái tóc lên thành một búi.
Phần gáy trắng như tuyết và sáng như ngọc của nàng lập tức lộ ra.
Ngón tay ngọc hơi giơ lên, nhẹ nhàng cởi cúc áo ở trước ngực, chiếc áo âu phục đang căng cực lập tức bắn ra một mảnh sung mãn, có một loại cảm giác miêu tả sinh động.
Nàng cởi âu phục, cởi áo sơ mi, chiếc lưng đẹp trơn bóng như ngọc bích lập tức phun ra ánh sáng thanh huy mê người ở dưới ánh đèn, mơ hồ, còn có thể nhìn thấy có một lớp kim quang nổi lên trên nơi ngọc bích hoàn mỹ đó.
Từng sợi kim quang hóa thành một con rồng, cuộn mình trên ngọc bích này, phần đuôi của nó tình cờ dọc theo chỗ xương cột, đi vào bên trong viền ren.
Nàng cởi thắt lưng, cởi nốt quần tây ra rồi ném qua một bên, một cặp đùi đẹp trắng như tuyết, thẳng tắp và than dài, còn cho người ta cảm thấy một loại săn chắc và có đường cong bắp thịt hoàn mỹ hơn các cô gái khác.
Ngón tay ngọc mò về bên hông, cầm cái viền ren kia, kéo xuống dưới một cái, chiếc đuôi rồng bị giấu lập tức lộ ra, đúng lúc dừng lại ở trên khe đít đi, hai bên mông tròn trịa và đẫy đã, sung mãn mà mê người.
Nàng cúi người, nhấc chân lên rồi trút bỏ viền ven, vứt qua một bên, rồi đi về phía phòng tắm.
Nàng nhíu mày lại, như đang suy nghĩ gì đó.
“Tên kia. . . làm chuyện đó bằng cách nào nhỉ?”
Nàng vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc tên kia đã làm thế nào, nàng đã lăn lộn nhiều năm rồi, có tình huống nào mà chưa thấy qua chứ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tình hình ly kì như vậy, có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
Người của tên này lại ở chỗ nào?
Vì sao lại có thể chiếm được tin tức về vị trí của đối phương?
Còn cả mấy chiếc xe tự sát kia nữa. . .
Cho dù cho nàng một số người lớn, thì nàng cũng tuyệt đối không làm được như vậy.
Nàng hỏi rồi, nhưng tên kia nhất định phải giả vờ thần bí, không nói cho nàng biết, quá khinh người.
“Hừ!”
Vừa nghĩ đến tên kia thì nàng lại tức giận mà hừ một tiếng, sau đó liền mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ.
Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, nàng đi ra khỏi phòng tắm với một đám sương mờ, vừa cầm một chiếc khăn tắm để lau người và lau mái tóc, nàng vừa tắm xong, nên khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng trắng nõn hơn, lại có một vẻ đẹp thoát tục.
Nàng ngồi xuống bên giường, lau người xong liền mặc đồ lót vào, rồi thay một bộ âu phục sạch sẽ, lại bắt đầu trở nên hiên ngang.
Đường Nguyệt Dao đi xuống nhà ăn, nhìn thấy hai con hồ ly tinh kia cũng ở đây, khóe mắt nàng liền giật một cái, nhỏ giọng mắng một câu: “Không biết xấu hổ!”
Hai con mụ này còn dám đến ăn chực nữa!