“Diệp Mặc, khách…khách sạn này là của cậu á?”
Đám người Uông Hạo Dương cũng ngây dại.
Cho dù là Phó Tư Vi cũng ngẩn ngơ, nhưng sau đó thì nàng lại lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Trước kia Diệp Mặc cũng đã từng nói với nàng rằng mình còn có một cái khách sạn, có điều khi đó nàng hơi kinh ngạc nên không nhớ kỹ tên là gì, thì ra chính là cái khách sạn này.
Khách sạn này không hề tầm thường một chút nào, mà chính là một khách sạn đỉnh cấp.
“Chủ tịch Diệp, đúng là ông chủ mới của chúng tôi.” Lý Lệ Quyên cười nói.
Nửa ngày sau Lục Gia Hào mới lấy lại được tinh thần, sau đó sắc mặt lập tức đỏ lên.
Anh ta vốn định khoe khoang một chút, nhưng không ngờ…
Đồng thời Lục Gia Hào cũng hiểu ra, vì sao Diệp Mặc lại là người đầu tiên đồng ý.
Mình muốn kéo người ta đến khách sạn của người ta ăn chơi, tất nhiên là người ta sẽ đồng ý rồi.
“Người anh em họ Diệp đúng là thâm tàng bất lộ.” Lục Gia Hào thở dài, rồi lại hơi hổ thẹn.
Tuy Lục Gia Hào là công tử của tập đoàn Đạo Hòa, nhưng mà cũng chỉ là một phú nhị đại bình thường mà thôi, trong tay không có nhiều tài sản cho lắm. Còn vị này thì có trong tay một khách sạn xa hoa như vậy, chứng tỏ gia đình anh ta mạnh mẽ hơn nhà mình nhiều.
“Sau này Lục tiên sinh nhớ đến chơi nhiều hơn nhé, nhất định sẽ giảm giá cho anh.” Diệp Mặc cười nói.
Vị Lục công tử này hơi sĩ diện một chút, nhưng cũng không có gì xấu cả.
“Cảm ơn.” Lục Gia Hào đành phải xấu hổ cảm ơn.
“Vậy…tôi đi trước đây.” Lục Gia Hào cảm thấy ở lại đây nữa thì không hay lắm, liền thanh toán hóa đơn rồi cấp tốc rời đi.
“Diệp Mặc, cậu thật sự là ông chủ của nơi này à?”
“Khách sạn này rất đắt thì phải?”
Lục Gia Hào vừa đi, thì gian phòng lập tức xôn xao.
Mấy cô gái đều hết sức kích động.
“Mọi người muốn ở đây không? Mình sắp xếp cho mọi người ở đây vài đêm.” Diệp Mặc cười nói.
“Được được!”
Mấy cô gái lập tức gật đầu đầy hưng phấn.
Bình thường các cô làm gì có tiền mà ở loại khách sạn xa hoa như vậy chứ, nên tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Bọn tôi thì còn phải về đi làm.”
Mấy người nam sinh thì từ chối.
Diệp Mặc bảo Lý Lệ Quyên sắp xếp phòng cho các cô gái rồi liền trở về.
“Diệp Mặc… quá giàu có! Lần trước bạn nói Diệp Mặc có bao nhiêu cổ phần của Võng Dật ý nhỉ?”
Phó Tư Vi và Dương Yến ở chung một phòng, vừa vào phòng thì Dương Yến đã sợ hãi thán phục.
“5%”
“Oa! Quá nhiều tiền rồi.” Vẻ mặt Dương Yến tràn đầy vẻ khó tin.
“Cái này thì có là gì đâu.” Phó Tư Vi lắc đầu cười nói.
“Sao thế? Như vậy mà vẫn chưa là gì à?” Dương Yến kinh ngạc.
“Tài sản của Diệp Mặc không chỉ chút đó đâu.”
“Không thể nào! Vẫn còn nữa á?” Dương Yến líu lưỡi.
“Ngoại trừ khách sạn này, cậu ấy còn có một tòa nhà nữa! Hình như là ở bên Quốc tế Tinh Quang thì phải! Còn có cả một tập đoàn nữa, hình như là tập đoàn y tế Nhân Hoa, đúng rồi, chính là tập đoàn y tế Nhân Hoa!”
Phó Tư Vi nói xong, thì ngồi xuống cạnh giường, rồi nhấc đôi chân ngọc lên, chậm dãi trút bỏ sợi dây đeo trên đôi tất chân xuống.
Dương Yến nghe xong thì chấn động đến mức nói không ra lời.
Một cái tập đoàn, một tòa nhà…
Vậy phải có bao nhiêu tiền chứ?
Đầu của Dương Yến chấn động đến mức ong ong.
“Tư Vi, vậy thì bạn lại càng không thể bỏ qua Diệp Mặc được! Nhất định phải bắt được cậu ta.”
Sau khi lấy lại tinh thần, thì Dương Yến nói đầy kích động.
“Nào có dễ dàng như vậy.” Phó Tư Vi chậm dãi kép khóa kéo ở sau lưng xuống, để lộ cái lưng xinh đẹp trắng bóng ra, rồi lắc đầu cười gượng.
“Bạn xinh đẹp như vậy, dáng người còn đẹp nữa, lại còn trẻ tuổi, bạn không bắt được thì ai có thể bắt được chứ.”
Dương Yến đi lên quan sát Phó Tư Vi một vòng rồi nói.
Dưới cái nhìn của Dương Yến, thì nhan sắc của Tư Vi đã là trần nhà(*), những ngôi sao và idol kia đều không thể so sánh được với Tư Vi.
(*) ý nói là mức cao nhất rồi, muốn cao thêm thì chỉ có cách phá trần nhà xây sân thượng.
Nhất là giờ phút này, da thịt của Phó Tư Vi được ánh đèn chiếu rọi trở nên sáng đến mức lóa cả mắt, xinh đẹp giống như ảo mộng vậy. Còn cả những đường cong nóng bỏng này nữa, gợi cảm và quyến rũ đến mức khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Nếu như mình là đàn ông, thì có lẽ đã phun máu mũi rồi.
“Chẳng phải còn mẹ của bọn nhỏ à?” Phó Tư Vi nói.
“Bạn nói là, mẹ của bọn nhỏ còn xinh đẹp hơn cả cậu sao?” Dương Yến nói với vẻ không thể tin nổi.
“Mình cảm thấy như vậy.” Phó Tư Vi gật đầu.
Hôm đó, khi Diệp Mặc đưa nàng về nhà, cái gì cũng đã nhìn thấy hết rồi, nhưng mà Diệp Mặc vẫn không động tâm, còn cả khoảng thời gian này nữa, Diệp Mặc đều không chủ động đi tìm mình, điều này chứng tỏ, khẳng định mẹ của bọn nhỏ còn xinh đẹp hơn cả mình nữa.
Có lẽ, còn là một người rất có danh tiếng nữa!
Ví dụ như ngôi sao hoặc là con cháu hào môn quý tộc chẳng hạn, chỉ có thế mới có thể xứng với thân phận của Diệp Mặc.
“Còn xinh đẹp hơn cả bạn? Người nào có thể xinh đẹp hơn bạn? Tiên nữ à?”
Giờ phút này, Dương Yến đã không thể tưởng tượng ra nổi.
“Chắc là vậy.”
Phó Tư Vi cười cười, trút bỏ quần áo, rồi đi về phía phòng tắm.