Hơn chín giờ tối, Diệp Mặc gọi xe đi về biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
“Con uống rượu à?” Cha Diệp nhìn thấy Diệp Mặc về thì hỏi.
“Vâng! Cùng mấy bạn học cấp ba uống một chút.” Diệp Mặc cười nói: “Mẹ đang chơi với hai đứa nhỏ ạ?”
“Ừm, Nặc Nặc cứ khóc suốt, mẹ con đang dỗ nó.” Cha Diệp gật đầu, sau đó thần sắc ông hơi động: “Bạn học cấp ba à? Có con gái không?”
Diệp Mặc không còn gì để nói.
“Có!”
“Dáng vẻ thế nào? Tính cách có ổn không?” Cha Diệp lại hỏi.
“Cha, cha đừng hỏi nữa.” Diệp Mặc cười khổ.
“Được được! Con đi vào xem đứa nhỏ đi! Hôm nay uống rượu rồi, tối ngủ ở nhà đi, đừng đi làm việc nữa.” Cha Diệp nói.
“Vâng.”
Diệp Mặc trả lời rồi đi vào.
“Mẹ, để con dỗ cho.” Diệp Mặc ôm Nặc Nặc vào lòng rồi dỗ dành, mới được vài giây đồng hồ thì Nặc Nặc đã nín khóc rồi nở nụ cười hì hì.
“Mẹ, mẹ ngủ trước đi! Con cho hai đứa nhỏ đi tắm.”
“Ừm được rồi.” Mẹ Diệp gật đầu rồi đi lên tầng trên.
Diệp Mặc lấy chậu tắm, khăn mặt, tinh dầu… rồi bắt đầu tắm rửa và mát-xa cho hai đứa nhỏ.
Sau khi kết thúc thì hai đứa bé đã thiếp đi.
Diệp Mặc vừa tắm xong thì Tô Ngọc Tình gửi tin nhắn đến hỏi tình hình của đứa nhỏ.
Diệp Mặc liền gọi video call cho nàng, để nàng nhìn hai đứa bé một chút.
“Ngủ ngon!”
Hơn 11 giờ, Tô Ngọc Tình nói một tiếng ngủ ngon, rồi đi ngủ.
Diệp Mặc đặt điện thoại xuống rồi cũng ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy từ sáng sớm, sau khi cho hai đứa nhỏ ăn xong, rồi làm bữa sáng cho cha mẹ, thì Diệp Mặc mới đi đến phòng làm việc.
Buổi sáng, Diệp Mặc làm một quần áo, buổi chiều thì mở live stream để tập luyện nhạc cụ.
Ba giờ chiều.
Sân bay thành phố H, một chiếc máy bay từ Đế Kinh hạ xuống đất.
Trong đám người xuống máy bay, có một cô gái dáng người cao gầy khoác áo màu đỏ, trên mặt còn có một chiếc kinh râm.
“Đúng là ấm áp hơn phương bắc nhiều.”
Nàng nhìn thoáng qua mặt trời trên đỉnh đầu rồi lẩm bẩm.
“Nhà hàng Duyệt Vân…”
Nàng mỉm cười, rồi kéo hành lý bước đi.
Nàng đã hỏi rất rõ ràng, vị đầu bếp số một thế giới mà cô công chúa nhỏ ca tụng đang ở Nhà hàng Duyệt Vân.
Nhà hàng Duyệt Vân này cũng rất nổi tiếng ở thành phố H, đã được bình chọn là Hắc Trân Châu hai sao.
Nàng đã từng làm giảm khảo của bảng Hắc Trân Châu, cho nên nàng hiểu hai sao có ý nghĩa như thế nào. Có thể thấy nhà hàng này có chút thực lực, nhưng mà có đầu bếp số một thế giới như tiểu công chúa đã nói thì lại rất khó nói.
Bởi vì nàng đã tìm người thăm dò, Nhà hàng Duyệt Vân này chỉ có một vị đầu bếp họ Hoàng có chút trình độ, nhưng còn cách số một thế giới không biết bao nhiêu con phố.
Hôm nay, nàng muốn đi tìm hiểu thực hư của chuyện này.
Sau khi ra khỏi sân bay, nàng gọi một chiếc xe đi thẳng đến khách sạn Độ Giả Duyệt Vân Trang.
Nàng đã đặt phòng từ trước ở trên internet rồi.
Đến khách sạn, làm xong thủ tục, nàng vào phòng, đặt hành lý xuống, rồi giải khai chiếc áo khoác màu đỏ, để lộ ra phong thái uyển chuyển thướt tha.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong, bên dưới là một chiếc quần da bó sát màu đen, chiếc quần bao chặt bắp đùi và cặp mông nở nang vểnh cao của nàng, trông cực kỳ hấp dẫn.
Nàng rất cao, phải đến 1m78, dáng người cũng rất nở nang, cộng thêm một bộ trang phục như vậy, khiến cho nàng có một phong thái của một ngự tỷ nóng bóng.
“Khách sạn này cũng không tệ nhỉ.”
Nàng đi dạo một vòng, rồi gật đầu đầy hài lòng.
Khách sạn này đã đem nguyên tố xa hoa kết hợp với phong cách nghỉ dưỡng rất tốt, không hổ danh là một khách sạn đỉnh cấp.
Nàng đẩy cửa sổ ra, phong cảnh bên ngoài rất xinh đẹp tú lệ, chỉ liếc nhìn một chút đã khiến cho người ta cảm thấy rất thanh thản.
Nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, khi đến giờ cơm thì nàng đi đến phòng ăn, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
“Phục vụ, xin chào, cô có thể đề cử cho tôi vài món ăn đặc biệt của nhà hàng này không?”
Nàng mở menu ra, vừa xem vừa hỏi nhân viên phục vụ ở bên cạnh.
“Vâng! Món ốc hoa này rất ngon, ngài có thể làm món khai vị, sau đó thì là món bò Wagyu này, còn cả cá hố, tôm chiên, mì cá hoa vàng…những món này đều là món ăn nổi tiếng của nhà hàng chúng tôi.”
Nhân viên phục vụ cười nói.
“Ừm được, vậy cứ chọn thế đi.” Tần Nhã mỉm cười nói.
“Ốc hoa? Đúng là một món ăn rất hay gặp, nhưng để làm món này đặc sắc thì lại không hề dễ dàng nha.”
Chờ món ăn đầu tiên được đưa lên, nàng quan sát một phen rồi lẩm bẩm.
Tiếp đó, nàng bắt đầu nếm thử.
“Ừm! Cũng coi như là không tồi.”
Nàng cắn xuống một cái, thịt ốc trơn mềm, cảm giác khá ngon, khiến cho nàng cảm thấy hơi bất ngờ.
Sau đó là tôm chiên.
Sau khi nếm thử món tôm chiên này, nàng lại rất kinh ngạc.
Nếu như mỗi món đều có trình độ như vậy, thì cấp bậc của nhà hàng này có thể lên đến Hắc Trân Châu ba sao và Mechilin ba sao cũng nên.