Buổi chiều.
Một trại tạm giam của Đế Kinh.
Cổng chính mở ra, một bóng người lảo đảo vài bước, rồi đi ra ngoài.
Đây là một thanh niên phong lưu tiêu sái, thế nhưng mà, trên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của anh ta bây giờ, lại viết đầy tang thương, thổn thức. . . chỉ mười ngày ngắn ngủi, mà anh ta cảm thấy đã dài như cả đời vậy.
Những ngày gần đây, anh ta vẫn luôn tự kiểm điểm lại mình, có lẽ mình thật sự quá phóng đãng rồi, ông trời đều không nhìn nổi, cho nên mới trừng phạt mình.
Cho nên, anh ta mới bị bắt hai lần liên tiếp, ngồi ở trại tạm giam một tháng trời.
“Mình muốn làm người tốt!”
Những đêm gần đây, anh ta đã thề như vậy vô số lần.
Trần Thiên Hạo mình, sẽ thay đổi, bắt đầu tư hôm nay trở đi, sẽ không đội trời chung với những thứ đó nữa.
Anh ta lại siết nắm đấm, thề thêm một lần nữa: “Ừm! Làm người tốt!”
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, liên nhìn thấy một mỹ nữ đi tất chân màu đen ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ừng ực!
Trần Thiên Hạo nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Giờ phút này, dù có là một đầu heo mẹ, thì anh ta cũng cảm thấy xinh đẹp, mềm mại đáng yêu, chứ đừng nói là một vị mỹ nữ đi tất đen.
“Nhìn cái gì vậy! Vẫn chưa chừa à!”
Có người ở bên cạnh kêu lên một tiếng, Trần Thiên Hạo quay đầu nhìn qua, lại là một mỹ nữ đáng yêu, tướng mạo có vài phần đặc sắc của châu Á và Âu Mỹ, là một mỹ nữ con lai.
“Tiểu Đường!” Trần Thiên Hạo nhếch miệng cười: “Cô tốt thật, vẫn còn nhớ đi đón tôi!”
Uông Tiểu Đường khoanh tay trước ngực, tức giận mà trợn mắt lên.
Cái tên này. . . thật sự là mắc cỡ chết người rồi!
“Lên xe!” Uông Tiểu Đường nói một câu, rồi lạnh lùng quay người đi lên chiếc MPV ở bên cạnh.
Trần Thiên Hạo leo lên xe, nhìn hai bên một chút, lại không thấy mấy người khác đâu, liền kinh ngạc hỏi: “Hả? Bọn họ đâu rồi?”
“Anh cứ nói đi?” Uông Tiểu Đường tức giận mà trừng mắt nhìn qua: “Còn không phải vì chê anh quá xui xẻo, cho nên không ai dám dính đến anh à.”
Tên này bị bắt hai lần liên tiếp, quả thực là xui xẻo đến cực điểm, nếu như không phải nàng oẳn tù tì thua, thì nàng mới không thèm đến đây để dính vận xui trên người tên này.
“Anh lái xe!” Nàng chu miệng lên, ra hiệu Trần Thiên Hạo ngồi ở vị trí lái.
“Tôi. . .” Trần Thiên Hạo nghẹn lời, tiếp đó lại lộ ra vẻ hậm hực.
Đúng là không thể trách bọn họ, dù sao anh ta cũng quá xui xẻo mà.
Trần Thiên Hạo ngoan ngoãn ngồi vào vị trí lái.
“Những ngày gần đây có chuyện lớn gì không?”
Trần Thiên Hạo nói xong, liên móc điện thoại di động ở trong túi ra, rồi bắt đầu xạc pin.
Uông Tiểu Đường nhướn mày một cái, nói: “Chuyện lớn? Nhiều lắm!”
“Ồ? Là chuyện gì?”
“Thần Châu kia đã lên sàn rồi!” Uông Tiểu Đường nói: “Tôi còn mua không ít cổ phiếu của bọn họ, gần đây đang tăng như điên!” Nàng nói xong còn lộ ra vài phần đắc ý.
“Lên sàn à? Ồ!” Trần Thiên Hạo hơi giật mình, rồi lại gật đầu.
Chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc, dù sao trước khi anh ta bị bắt thì Thần Châu cũng sắp lên sàn rồi, chắc là giá trị thị trường đang rất cao đi! Đáng tiếc, không thể mua được từ sớm, bằng không thì sẽ kiếm được một khoản.
“Còn gì nữa không?”
“Cũng là chuyện có liên quan đến tên kia, vài ngày trước, tên kia đã đi sang nước N.”
Trần Thiên Hạo giật mình, líu lưỡi nói: “A! Hả? Nước N? Tên đó đi nước N làm gì? Tên đó điên rồi à?”
Lần trước, đám cướp người từ trong tay bọn họ là nười nước N, đám người kia đã ngấp nghé tên này rất lâu rồi, thế mà tên này còn dám đi, chẳng phải chui đầu vào rọ rồi à!
“Tên đó. . . tên đó không sao chứ?!” Trần Thiên Hạo lo lắng hỏi một câu, sau đó lại bừng tỉnh: “À đúng rồi, có sư muội tôi ở đó thì chắc chắn là không có vấn đề rồi, sư muội tôi cũng đi theo đúng không!”
“Không sao cả! Đương nhiên là không sao rồi, hôm qua đã về rồi!” Uông Tiểu Đường nói xong, sắc mặt lại hơi cổ quái.
Trần Thiên Hạo nhếch miệng cười nói: “Tôi đã nói rồi, có sư muội tôi ở đó, tên đó sẽ rất an toàn.”
“Tên đó không sao, nhưng mà. . . nhà Takeda thì lại có sao. . .” Sắc mặt của Uông Tiểu Đường càng quái dị hơn, lông mày nhíu chặt, hai mắt toát lên vẻ nghi ngờ, khó hiểu, còn có vài phần kiêng kị và sợ hãi.
Trần Thiên Hạo kinh ngạc nói: “Nhà Tekada? Có chuyện gì?”
Nhà Takeda, không phải là chủ nhân của đám người kia sao, mà bọn họ cũng làm y dược, cho nên vẫn ngấp nghé kỹ thuật của Thần Châu.
Uông Tiểu Đường nói tiếp: “Sắp tuyệt hậu rồi! Toàn bộ gia tộc. . .gần như là bị huyết tẩy một lần, mấy ngày trước, Tokyo đã chết rất nhiều người, có nghị viên, có các nhân vật quan trọng. . . người chết thì chết, kẻ không chết thì bị lôi xuống đài, à đúng rồi, nghe nói tập đoàn Takeda cũng phải đổi tên rồi, có lẽ. . .sau này sẽ không còn nhà Takeda nữa đâu.”
Đến tận bây giờ, nàng vẫn không dám tin những chuyện xảy ra trong vài ngày gần đây.
Những chuyện này. . . đều là tên kia làm ra sao?