Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 156 - Chương 156: Tần Nhã: Có Thể Hoang Đường Hơn Một Chút Ko? (2)

Chương 156: Tần Nhã: Có thể hoang đường hơn một chút ko? (2) Chương 156: Tần Nhã: Có thể hoang đường hơn một chút ko? (2)

“Vậy…vậy anh ta tên là gì?” Tần Nhã lúng ta lúng túng hỏi thăm.

“Anh ta họ Diệp!” Bếp trưởng Hoàng nói.

“Thế tôi có thể gặp anh ta một chút không? Hoặc nếm thử tài nghệ của anh ta cũng được?” Tần Nhã nói.

Nàng vẫn không dám tin tưởng.

Nếu như người này có trình độ như vậy, thì anh ta thật sự là tuyệt thế yêu nghiệt!

“Thật ngại quá, anh ấy không đây.” Bếp trưởng Hoàng lắc đầu.

“Vì sao lại thế? Anh ta không phải người của nhà hàng này sao?”

“Thật ra thì, anh ấy là ông chủ của chúng tôi.” Bếp trưởng Hoàng cười nói.

Tần Nhã: “...”

Giờ phút này, nàng đã không muốn nói chuyện.

Một người 23 24 tuổi, vừa là ông chủ của khách sạn này, vừa là một đầu bếp có tài nghệ tuyệt đỉnh, cho dù là phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy!

Còn có thể hoang đường thêm chút nữa không?

“Anh ta…còn có gì đặc biệt nữa không?”

“Để tôi nghĩ xem nào, nếu như nói đến đặc biệt, thì đó chính là đẹp trai, cực kỳ đẹp trai!”

Bếp trưởng Hoàng suy nghĩ vài giây, sau đó nói một cách nghiêm túc.

Tần Nhã: “. . .”

Nàng triệt để bó tay rồi.

Nhưng càng như vậy thì nàng lại càng tò mò, muốn kiến thức vị đầu bếp thần bí này một chút.

“Ông có thể chuyển lời cho anh ta giúp tôi không, tôi muốn phỏng vấn và nếm thử tài nghệ của anh ta.” Tần Nhã nghĩ một chút rồi nói.

Bếp trưởng Hoàng lắc đầu.

Chủ tịch Diệp làm một người không màng danh lợi, làm sao có thể coi trong một bài phỏng vấn chứ!

“Vậy…vậy phải làm gì mới được? Trả thêm tiền à?”

“Tục! Quá tục!” Bếp trưởng Hoàng oán trách.

“Đã có một vị khách hàng được nếm thử tay nghề của anh ta rồi mà!” Tần Nhã hơi nghi ngờ.

“Cô nói Kỷ tiểu thư à, người ta đã bỏ ra 2 triệu NDT để bao phòng một năm đó.” Bếp trưởng Hoàng nói.

Tần Nhã: “. . .”

Thì ra là vì nàng đủ tiền!

“Tạm biệt.”

Nàng quyết đoán đứng dậy, thanh toán rồi rời đi.

“Xem ra mình phải đi nịnh bợ cô công chúa nhỏ một chút rồi, như vậy mới có cơ hội nếm thử tài nghệ của anh ta.” Tần Nhã về đến phòng thì bắt đầu suy nghĩ kế sách.

“Nhà bình luận ẩm thực à? Phỏng vấn? Tôi không có hứng thú!”

Buổi tối, Diệp Mặc nhận được tin nhắn của Lý Lệ Quyên.

Đúng là Diệp Mặc chả có hứng thú gì với mấy thứ này.

Diệp Mặc trả lời một câu rồi tiếp tục live stream, tập luyện nhạc cụ.

Sau khi live stream vài lần thì Diệp Mặc cũng đã quen thuộc, luyện tập nhạc cụ, nhìn bình luận, rồi trao đổi với người xem một chút, đúng là khá thú vị.

Từ khi phát sóng thì phòng live stream của Diệp Mặc vẫn luôn khá hot, ít thì cũng có vài trăm nghìn người, lúc nhiều nhất thì phải có hơn 1 triệu người.

Fan cũng tăng lên rất nhanh, đã lên đến 21 triệu fan rồi.

Hơn 9 giờ, Diệp Mặc trở về biệt thự Hồ Phỉ Thúy.

“Mai cha mẹ về rồi á? Sao hai người không ở lại thêm vài ngày nữa?”

Diệp Mặc hơi kinh ngạc khi nghe thấy cha mẹ nói đã mua vé ngày mai đi về.

“Chơi khá lâu rồi, cũng bảy tám ngày rồi còn gì.”

Mẹ Diệp nói: “Chúng ta lo lắng cho ông bà nội của con, dù sao thì hai ông bà cụ cũng già rồi, cần có người chiếu cố! Chú của con đi công tác rồi, còn hai chúng ta thì rãnh rỗi, cho nên về chăm sóc hai ông bà cụ.”

“Đúng vậy.”

Cha Diệp gật đầu: “Khi nào con rảnh rỗi thì trở về thăm ông bà nội một chút, hai người họ cũng rất nhớ con.”

“Vâng! Con biết rồi.” Diệp Mặc cười nói.

Diệp Mặc cũng có ý nghĩ về quê thăm nhà, hiện giờ, ý nghĩ này lại mãnh liệt hơn vài phần.

“Cha, con lại chuyển cho hai người thêm ít tiền nữa nhé.”

Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra, rồi chuyển 2 triệu cho Cha Diệp.

“Chuyển nhiều thế này làm gì?” Cha Diệp trách mắng.

Hai người họ vẫn rất tiết kiệm, cần nhiều tiền như vậy làm gì, tiền lần trước vẫn còn chưa tiêu hết đây này.

“Không tiêu thì cha cứ giữ lấy là được, chẳng may có việc gì dùng đến thì sao? Lo trước khỏi họa sau mà!” Diệp Mặc cười nói.

“Con…sau này đứng có xài tiền bậy bạ nữa!” Mẹ Diệp quở trách: “Dù nhiều tiền cũng không thể phung phí như vậy được.”

“Vâng vâng!”

Diệp Mặc liên tục lên tiếng.

“Còn nữa, nhanh tìm một cô vợ đi, như thế có thể chăm sóc bọn nhỏ giúp con, bình thường con bận rộn như vậy, lại còn phải chiếu cố hai đứa nhỏ nữa, rất mệt mỏi.” Mẹ Diệp lại dặn dò, giọng nói có chút đau lòng.

Diệp Mặc không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu dạ vâng.

Sau đó, Diệp Mặc bắt đầu giúp cha mẹ thu dọn hành lý, những thứ này đều là quà cho ông bà nội và họ hàng thân thích ở quê nhà.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Mặc lái xe tiễn cha mẹ đến nhà ga.

Khi nhìn thấy bọn họ lên xe lửa rồi thì Diệp Mặc mới quay người rời đi.

Đi vào phòng làm việc, Diệp Mặc chơi với hai đứa bé một lúc, rồi mới bắt đầu bận rộn công việc.

Leng keng---

Hơn 10 giờ sáng.

Có người nhấn chuông cửa.

Diệp Mặc đang bận bụi thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Ai thế nhỉ?”

Diệp Mặc nói thầm một câu, rồi đứng dậy đi mở cửa.

Bình Luận (0)
Comment